Chương 1: (Vô Đề)

Năm đích tỷ gả vào Đông Cung, ta mới mười bốn tuổi.

Tuy là con vợ lẽ nhưng chủ mẫu và đích tỷ chưa từng khắt khe đối với ta, ngược lại còn có thừa sự che chở.

Ngay cả tỷ phu khi ấy còn là Thái tử cũng từng đùa rằng:

"Sau này phải tìm cho Tiểu Kiều một lang quân thật tốt."

Nhà họ Kiều có hai vị tiểu thư, đích tỷ là Đại Kiều, ta là Tiểu Kiều. Dung mạo của hai tỷ muội giống nhau đến sáu phần.

Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, đích tỷ bị hại, khó sinh mà mất, chỉ để lại một đứa bé còn thơ dại.

Chẳng bao lâu sau, Thái tử lên ngôi Hoàng đế. Vì muốn có người chăm sóc tiểu Hoàng tử, Tân Đế để ta vào cung ngồi lên vị trí Hoàng hậu.

Người người đều nói, ta là thế thân của đích tỷ nên mới nhận được ân sủng của Đế vương.

Nhưng lúc đích tỷ hấp hối, rõ ràng đã dùng khẩu hình để nói với ta một chữ: ... Chạy.

1.

... Chạy.

Lại một đêm bừng tỉnh trong cơn mộng mị. Đích tỷ đã rời đi nửa năm, nhưng hình ảnh trước lúc nàng lâm chung vẫn thường xuyên xuất hiện trong giấc mộng của ta.

Khuôn mặt đích tỷ trắng bệch, đáy mắt dâng đầy nỗi u sầu, thậm chí còn chưa kịp nhìn mặt đứa con vừa chào đời, chỉ gắng gượng níu lấy ngón tay ta một cách yếu ớt. Dường như nàng rất muốn dặn dò điều gì đó nhưng lại chẳng thể thốt nên lời.

Cuối cùng chỉ có thể dùng khẩu hình miệng nói ra một chữ: Chạy.

Nàng muốn ta chạy khỏi điều gì? Chạy đi đâu?

Ta là do đích thân đích tỷ nuôi dạy từ nhỏ, luôn lấy nàng làm gương, tỷ muội thân thiết như hình với bóng. Chủ mẫu cũng thường cười nói: 

"Hai nha đầu này không hổ là tỷ muội ruột, ngay cả tướng mạo cũng giống nhau vài phần."

Mẫu thân ta vốn là nha hoàn hồi môn theo hầu chủ mẫu, sinh ra ta không lâu liền buông tay thế gian. Chủ mẫu đối xử với ta ực kỳ nhân hậu, mọi chi phí ăn mặc đều theo tiêu chuẩn con của chính thất.

Sau khi đích tỷ qua đời, ta bệnh suốt nửa năm.

Người trong phủ đều khuyên ta nghĩ thoáng ra một chút nhưng ta không làm được. Trước mắt như có màn sương mù giăng kín lối khiến ta không thể nhìn rõ những thứ ẩn sau làn sương ấy.

Chủ mẫu lại đến thăm ta.

Từ sau khi đích tỷ qua đời, ta trở thành điểm tựa duy nhất của bà. Ngày hôm đó trông vẻ mặt bà tiều tụy, hốc mắt đỏ hoe dường như đã khóc, trầm mặc một lúc rồi mới nói rõ ý định:

"Hoàng thượng vừa mới đăng cơ, việc triều chính bận rộn, không rảnh chăm lo cho tiểu Hoàng tử. Hoàng thượng đã bàn bạc với phụ thân con, muốn con vào cung chăm sóc tiểu Hoàng tử. Con có đồng ý không?"

Chủ mẫu hỏi ý ta nhưng trong lòng ta đã ngầm hiểu.

Một khi Tân Đế đã mở lời, Tướng phủ chỉ còn cách đưa ta vào cung. Tiểu hoàng tử là cốt nhục duy nhất đích tỷ để lại, mà thâm cung lại là nơi ăn thịt người không nhả xương, ta vẫn nên vào đó tự tay chăm sóc đứa bé kia mới được.

Ta gật đầu.

Nhưng lại chẳng thể nhìn ra ít nhiều vui mừng trên gương mặt của chủ mẫu

"Bước chân vào cửa cung sâu tựa biển. Con tuyệt đối không được... giống như a tỷ con... Phải sống thật tốt. Năm nay con cũng chỉ mới mười lăm tuổi."

Ta ôm chầm lấy chủ mẫu, vùi mặt vào cổ bà.

Bà đã gầy đi rồi, người cũng trở nên xanh xao tiều tụy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!