Chương 48: Mảnh thi thể

Hai người thật sự nằm nhà ngủ cả buổi chiều, cùng chung chăn gối, trời đất tối om, còn chẳng buồn nói chuyện.

Lúc Hứa Dữu thức dậy, bên cạnh đã trống không, cô vươn cả cánh tay sang, dưới chăn vẫn còn ấm, cô hài lòng cười, khá là khớp thời gian. Cô cuộn chăn ngồi trêи giường một lúc mới cởi chăn xuống giường.

Phòng ngủ được bày trí đơn giản hơn phòng khách, ngoài một chiếc giường, một tủ quần áo, một cái bàn làm việc được dùng như kệ đầu giường thì không còn gì khác.

Trong tủ quần áo có mùi thơm thoang thoảng của nước giặt, quần áo của anh không nhiều, xếp chồng từng lớp, ngay ngắn gọn gàng.

Các vật dụng khác trong phòng đều đặt sát vào tường, cao thấp theo trình tự, trông như đội ngũ tập huấn quân đội, cũng rất giống con người anh, lúc nào cũng nề nếp, tuân thủ nguyên tắc.

Cứng nhắc đơn điệu, cô cười gắn mác cho anh, lần đầu tiên cảm thấy cụm từ miễn cưỡng có thể coi như là trung lập này cũng có thể mang cảm giác ca ngợi.

Đúng là yêu ai yêu cả đường đi lối về!

Điện thoại trêи tủ đầu giường bỗng rung lên, có tin nhắn đến.

Quan Nam hỏi cô: "Dậy chưa? Anh xuống chợ mua đồ, thấy em ngủ ngon quá nên không gọi em dậy, giờ anh đang về đây."

Ánh nắng đã dần phai, rọi vào qua khung cửa sổ, chiếu thẳng lên mặt cũng không chút thiêu đốt. Hứa Dữu cầm điện thoại đứng lên, bỗng có cảm giác thật tươi đẹp.

Ngủ trưa thức dậy không thấy anh, nhưng hơi ấm anh còn vương bên giường, không khí mang mùi vị của anh, trước mắt toàn là vết tích anh để lại, dù chỉ là một góc nhỏ thì tất cả cũng tuyệt vời khó tả.

Hứa Dữu trải lại giường, vừa cầm một cuốn sách Quan Nam để ở đầu giường lên xem đã nghe thấy có người gõ cửa, bèn đi ra mở.

Cô không nghĩ rằng đó là Quan Nam, điều khiến cô bất ngờ là người đàn ông gõ cửa đan kinh ngạc đến ngờ nghệch. Điều đó không phù hợp với phong thái thảnh thơi nhàn hạ của người này tí nào.

"Anh tìm Quan Nam ạ?"

Cô nghiêng người cười hỏi, y hệt một nữ chủ nhân.

"Trời má!" Trần Du Dung khẽ lùi một bước, nghiêng đầu nhìn biển số trêи cửa, lại cúi đầu, biểu cảm lại lố lăng trở lại: "Đúng là nhà Quan Nam mà, suýt nữa tôi tưởng mình gõ cửa nhầm nhà rồi!"

Gã định nói sao mà Quan Nam lại giấu trong nhà một... một... người như thế này, xin lỗi, gã moi móc hết trong đầu cũng không ra được tính từ nào đủ đẳng cấp, còn dùng những từ khác thì lại khinh nhờn quá.

"Quản lí toà nhà này khá lười, bảng kí hiệu toà nhà bên dưới hư lâu lắm rồi ạ." Hứa Dữu thấy gã ngượng ngùng, lấy cớ giúp gã: "Anh ấy ra ngoài mua ít đồ, sắp về rồi, anh vào nhà ngồi trước nhé."

"Em dâu đây đúng không, xin chào xin chào, tôi là đồng nghiệp của Quan Nam, tôi tên..." Trần Du Dung vừa tự giới thiệu vừa bước chân vào, còn chưa nói xong, nửa người còn ở bên ngoài đã bị một giọng nam lạnh lùng cắt ngang.

"Trần Du Dung.

"Giọng nói bình tĩnh lạnh lùng, không chút nồng nhiệt hoan nghênh khách tới nhà. Trần Du Dung quay người nhìn, Quan Nam đã đi tới trước mặt, mở đầu lại là:"Anh tới đây làm gì?"

Trần Du Dung: "...

"Câu hỏi này rất liên kết với lời nói ban nãy đấy, đcm một cặp đây sao? Khác nhau nhiều thế mà sao ở bên nhau được vậy? Gã liếc xéo Quan Nam, bĩu môi bất mãn:"Đại đội trưởng Quan, tốt xấu gì cậu cũng là cấp trêи, có ai là đi hỏi khách tới nhà kiểu vậy không?"

Quan Nam còn không thèm tỏ thái độ với gã, đi thẳng vào trong: "Không mời tự tới mà khách khứa gì?"

"..."

Trần Du Dung khô lời, Hứa Dữu bật cười trước, cô nhìn Trần Du Dung nói: "Người có thể khiến anh Quan hỏi như vậy, nhất định đều là người rất thân thiết."

Cô đang trêu chọc chuyện anh lúc trước hay ngờ nghệch hỏi cô, sao mà Quan Nam không hiểu cho được, anh nhìn sang với ánh mắt chiều chuộng. Hứa Dữu đưa tay định đón lấy túi đồ trong tay anh, bị anh nghiêng người né sang: "Đừng động vào, nặng lắm.

"Nói đoạn bèn vào trong bếp. Giọng nói anh dịu dàng như ánh trăng trêи nền đất, nhẹ nhàng chậm rãi, Trần Du Dung cứ như nhìn thấy nam nhi trai tráng cầm kim thêu thùa, hết kinh ngạc nỗi mà nổi hẳn da gà da vịt."Hời ơi, nhà đại đội trưởng Quan lạnh lẽo ghê."

Gã lắc đầu thở dài: "Thân hay không là đại đội trưởng Quan chia theo mức độ gần gũi đấy, tôi không có gần gũi gì với cậu ta đâu."

Quan Nam bước ra từ trong bếp, định thẳng thừng đi đóng vừa: "Đã vậy thì mời đại đội trưởng Trần về giùm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!