Gã đàn ông nhìn Hứa Dữu, ngậm câm như bị sét đánh, hồi lâu mới hèn hạ mở miệng: "Cô... cô Hứa."
Ánh mắt của Hứa Dữu chuyển từ Hà Tiếu sang khuôn mặt sợ sệt của người đàn ông, giọng điệu bình thản có chút tỉnh bơ: "Thì ra là giám đốc Hoàng à."
Hoàng Thắng thiếu điều vừa lăn vừa bò bước xuống từ trêи giường, trêи mặt toàn nỗi sợ hãi. Gã chạy tới trước mặt Hứa Dữu, lắp bắp hỏi: "Cô... sao cô...
"Mồ hôi gã thấm ướt hết cả trán, một câu ngắt thành mấy y mà còn run rẩy không thôi. Hứa Dữu vẫn giữ vẻ mặt như cũ, nhàn nhạt nói:"Tôi nghe nói tháng trước chị Hoàng đến công viên giải trí không cận thận trượt chân xuống nước, hoảng loạn tinh thần, đến giờ vẫn chưa hồi phục, những lúc thế này giám đốc Hoàng không ở nhà chăm nom, hoàn thành bổn phận rể hiền mà lại chạy lon ton vào trong này."
Khoé môi cô khẽ cười, ý cảnh cáo rõ rệt: "Ông Trần sẽ không trách tội chứ?"
"Chuyện đó tôi... tôi tới đây bàn chuyện làm ăn, bố vợ tôi biết mà."
"Vậy sao, xem ra giám đốc Hoàng quả thật là người được ông Trần bồi dưỡng để kế nghiệp như lời đồn, hôm khác tôi nhất định sẽ mang theo quà quý đến thăm nhà, mừng ông Trần song hỷ lâm môn."
Hứa Dữu vừa dứt lời, mọi người đều không ngờ được, Hoàng Thắng quỳ phịch xuống trước mặt cô, nhấc tay từ tát mình mấy bạt tai, liếng thoắng xin lỗi: "Xin lỗi, cô Hứa, tôi không biết anh ấy là bạn của cô, tôi... tôi xin cô đừng nói chuyện hôm nay cho bố vợ tôi biết, tôi xin cô!!"
"Chuyện gì hôm nay? Chuyện anh ở đây giễu võ giương oai hay chuyện gì khác?"
Hứa Dữu nhìn Hà Tiếu với ánh mắt sâu xa, Hoàng Thắng lập tức đứng dậy, vung mạnh cánh tay, lớn tiếng mắng mỏ: "Ai bảo cô báo cảnh sát?
"Hà Tiếu đã trợn trừng ngây người từ lâu, cô không tránh kịp, má trái hứng trọn một bạt tai, cô ôm lấy nửa bên mặt nhìn Hoàng Thắng, chỉ biết chán ghét, đến nhiếc mắng cũng quên cả nói ra. Cô ta hoàn toàn không ngờ đến tên đàn ông bảnh trai cao to giàu có mình trăm phương ngàn kế câu được không chỉ đã có gia đình mà còn là một gã mặt dày vô liêm sỉ"bám váy vợ
". Uổng cho cô ta ban nãy còn... không cần người khác chế giễu, tự cô ta cũng thấy hết sức buồn cười."Cô dám trừng tôi.
"Hoàng Thắng lại vung tay lần nữa, còn chưa giáng xuống đã bị Quan Nam giữ lấy ấn lên tường. Hoàng Thắng đau đến nghiến răng, lập tức xin tha:"Anh cảnh sát, đừng đừng... tôi không truy cứu nữa được không? Bây giờ tôi biến ngay, lập tức biến!"
"Giờ không phải là chuyện anh có truy cứu hay không." Quan Nam bỏ gã ra: "Tôn Khải, gọi Triệu Lôi tới."
Triệu Lôi bước vào, Quan Nam nói thẳng với bác sĩ: "Phiền bác sĩ giúp cậu ấy cầm máu nghiệm thương."
Bác sĩ hơi do dự nhìn khuôn mặt không chút tức giận của Triệu Lôi: "Cậu ấy?"
"Trêи đỉnh đầu ấy.
"Bác sĩ vạch tóc Triệu Lôi ra, mọi người kinh hoàng nhận ra bên trong nứt ra một mảng, tóc xung quanh lốm đốm máu, chỉ là vì máu chảy không nhiều, hôm nay Triệu Lôi lại mặc áo khoác đen cổ đứng nên mọi người vẫn không chú ý tới. Bác sĩ vừa xử lý vết thương vừa hỏi:"Bị chai rượu đập vào sao?"
Triệu Lôi không lên tiếng, bác sĩ gọi thẳng y tá: "Nhắn với bên CT, rửa sạch vết thương xong lập tức đưa sang kiểm tra xem có chấn thương não gì không."
Hoàng Thắng vừa nghe thấy thế, lập tức thoái thác trách nhiệm: "Không phải tôi đập đâu đấy." Gã chỉ sang Hà Tiếu: "Là cô ta, không tin thì Thạch Tố Thất có camera ấy, các anh đi xem đi.
"Hà Tiếu không lên tiếng, cô ta ngồi xổm xuống đất, che mặt bật khóc. Quan Nam nói:"Triệu Lôi, chuyện của em, em tự xử lý đi, bọn anh ra ngoài trước."
"Không cần phiền phức vậy đâu." Triệu Lôi cảm ơn bác sĩ, đứng dậy đi đến ngồi xổm trước mặt Hà Tiếu, tâm trạng bình tĩnh nhìn cô hồi lâu mới khàn giọng lên tiếng: "Hà Tiếu, tôi không còn nợ gì cô nữa.
"Y chỉ nói câu này rồi đứng dậy, mắt ửng đỏ nhanh chóng rời đi. Cảm nhận được y rời đi, Hà Tiếu nức nở, trong phút chốc lại gào khóc. Trần Oánh, Tôn Khải định đi theo, bị Quan Nam gọi lại."Để cậu ấy ở một mình chút đi."
...
Trêи đường chở Hứa Dữu về nhà, Quan Nam mấy lần muốn hỏi chuyện Lý Quảng Xuyên, mỗi lần cứ đến miệng là lại nuốt ngược vào.
Đến nơi, anh chu đáo giúp Hứa Dữu tháo đai an toàn, vào phút ngẩng đầu, nhìn thấy vầng trán đầy đặn của cô, nguồn lực bị gián đoạn ban nãy lại rục rịch ngóc dậy. Anh muốn hôn lên đó, nhìn thấy con ngươi trong veo sâu lắng của cô lại rụt rè, cảm thấy mình lạm quyền.
Hứa Dữu hết sức nhạy bén, biết là những lúc thế này thích hợp giả ngơ bèn dứt khoát hỏi: "Muốn hôn em sao?"
"...
"Không chỉ ngôn từ, lời nói, giọng điệu, mà đến biểu cảm cũng không thứ nào là không dụ hoặc, Quan Nam đưa ánh mắt sáng quắc nhìn sang, Hứa Dữu khẽ nhắm mắt lại. Anh cúi người phủ lên trêи, chỉ hôn ngủ ngon đơn giản, thoáng qua mà lại kéo dài, vẫn quấn quýt rung động."Anh về trước đây."
Hôn xong, anh xuống xe, kéo cửa xe giúp cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!