Chương 41: (Vô Đề)

Mùi mùi tươi ngon của canh cá trích lan đầy trong không khí, Quan Nam dọn cơm lên, nhận ra Hứa Dữu đã tựa vào sofa ngủ thϊế͙p͙ đi.

Anh liếc nhìn đồng hồ, đang là bảy giờ mười tám phút, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác dịu dàng bình yên giản dị.

Cô đợi lâu quá nên ngủ sao?

Hay là mệt quá rồi?

Anh bước tới, ngồi xổm trước sofa, ánh mắt chăm chú nhìn rõ từng đường nét khuôn mặt cô. Bọn Trần Oánh cứ nói cô đẹp đến khó tả, dù anh không nói nhưng trong lòng cũng thầm công nhận.

Lông mày đen môi đỏ, da trắng muốt như lòng trắng trứng sáng dậy trễ mà không nấu chín kịp, lung linh mơn mởn dưới ánh đèn vàng nhàn nhạt trong phòng khách, như chỉ thổi nhẹ cũng vỡ ra.

Được phơi bày không chút che đậy rất dễ dàng trở thành cám dỗ.

Quan Nam thấy cổ họng khô khốc, anh xích tới gần hơn, chầm chậm được tay ra.

Dưới khoảng cách khoảng 5cm, Hứa Dữu bỗng nhiên mở mắt. Quan Nam hơi khựng lại, mấy giây sau mới đứng vụt dậy, mặt mũi không được tự nhiên nói: "Cơm nấu xong rồi.

"Rồi quay người trốn vào bếp. Trêи bàn có một món canh với ba món mặn, canh cá trắng tuyết, sườn ram thơm lừng, ớt thái sợi đỏ phủ trêи đĩa gỏi tươi non giòn giòn, khoai tây sợi được cắt thành sợi nhỏ để gọn gàng, nhìn là muốn động đũa ngay. Hứa Dữu lại không tập trung vào những thứ này, cô hỏi Quan Nam:"Ban nãy anh định làm gì?"

Quan Nam múc canh cho cô: "Mặt của cô..."

"Có gì sao?"

"... Tôi định nắn thử."

Hứa Dữu ậm ừ, dùng muỗng nhỏ khuấy canh trong bát, giọng mang ý cười: "Cũng thành thật đấy."

"Tóm lại là bị cô bắt gặp rồi."

"Nếu không bắt gặp thì sao?"

"..." Quan Nam hơi bất lực nhìn cô: "Cô không nhìn thấy thì tôi đã đạt thành ý nguyện rồi."

"Vậy lần sau tôi vờ như không biết."

Còn có lần sau nữa hả? Quan Nam nói: "Cô tin tưởng tôi vậy sao?"

"Nếu không tin tưởng thì anh sẽ làm gì?"

"Tôi..."

Cô nhìn anh với ánh mắt sáng quắc, Quan Nam cảm thấy mình ăn không vô nữa, anh bỏ đũa xuống, lần đầu tiên nhìn cô với ánh mắt bùng cháy không giấu giếm.

"Hứa Dữu." Anh cẩn thận lại kiên định mà hỏi: "Cô có thích tôi không?"

"Câu này phải để tôi hỏi anh mới đúng, anh Quan, anh..."

Hứa Dữu còn chưa nói xong, Quan Nam đã không biết lấy đâu ra can đảm, kiên quyết sáp tới, anh giữ lấy sau đầu cô, dịu dàng nhìn chăm chăm vào đôi mắt đã dâng chút kinh ngạc của cô, sau đó hùng hổ dán môi lên đôi môi mềm mại kia.

Hai môi chạm nhau, cơ thể hai người không hẹn mà cùng rung lên, Hứa Dữu khẽ lùi về sau, Quan Nam lại giữ lấy, hai tay anh miết lấy mặt cô, hôn đến ngây dại.

Đồ ăn thức uống trêи bàn toả ra hơi nóng, mùi thơm nức mũi, trong tình huống này lại trở thành chướng ngại không được êm ái.

Quan Nam cảm thấy cả người đều đang thiêu đốt, như gió thổi qua gò núi, như suối chảy giữa rừng, như ánh mặt trời chiếu rọi xuống mặt đất, như bướm tìm tới hoa...

Tất cả đều tuyệt mỹ khó tả.

Rất lâu sau đó, anh mới miễn cưởng rời khỏi môi cô, trán hai người cạ vào nhau, anh gọi cô: "Hứa Dữu..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!