Chương 36: (Vô Đề)

Giọng Hứa Dữu vẫn lạnh như thế, qua tai Quan Nam lại mềm mịn như tơ lụa.

Cô nói: "Quan Nam, tôi là Hứa Dữu."

Hôm nay sao lại khai tên báo họ nữa? Quan Nam cố bằng giọng: "Tôi biết."

"Anh vẫn đang tăng ca à?"

"Sao cô biết?"

"Tôi thấy Tôn Khải vừa đăng lên tường."

"..." Quan Nam nói: "Thằng này cũng nhanh tay đấy."

Nghe thấy giọng điệu này, Hứa Dữu lại lập tức buồn cười, thong thả hỏi: "Ý anh là chuyện nào?"

"Cái nào cũng vậy.

"Quan Nam thật sự muốn nói chuyện với cô nhiều hơn chút, thời gian lại không thích hợp, đám cấp dưới nhìn thì đang cúi đầu làm việc, thực ra thì ai nấy đều vỏng tai lên mà nghe. Anh chỉ đành xin lỗi, thương lượng với cô:"Giờ tôi vẫn còn có việc phải làm, làm xong sẽ nhắn cô nhé, được không?"

"Không được."

Quan Nam: "..."

Hứa Dữu tưởng tượng tới dáng vẻ bất lực của anh lại thấy buồn cười, cô cũng không đùa nữa mà nói thẳng: "Tôi đang dưới lầu này, anh xuống chút đi." Quan Nam còn chưa trả lời, cô lại bổ sung: "Không tốn nhiều thời gian đâu, mười phút là được." Nói xong liền cúp máy.

Quan Nam bước ra khỏi toà nhà đã nhìn thấy một chiếc BMW đậu trước cửa, khoảng sân thênh thang trống không đìu hiu dưới bóng đêm, không còn ồn ào như ban tối. Hứa Dữu đứng ở đuôi xe quay lưng lại với anh, đèn đường cam nhạt mờ mờ chiếu trêи người cô, tôn lẫn với trăng sao trêи đỉnh đầu.

Cảm nhận được có người đến gần, cô quay người lại nhìn, trông thấy Quan Nam, khuôn mặt nhoẻn lên nụ cười: "Cũng nhanh đấy.

"So với những lần trước gặp nhau, hôm nay trông cô yên tĩnh khiêm nhường nhất, mùi khói lửa nhàn nhạt khiến bức ngăn cách loáng thoáng giữa hai người càng mỏng đi. Quan Nam nhất thời không biết nói gì, vắt óc được một câu:"Sao cô vào được đây?" Điều anh quan tâm là không lẽ lần này cô lại dùng lý do như lần trước?

"Tôi bảo tôi tìm anh họ liền cho tôi vào."

"..." Đúng là! Anh khẽ thở dài, buồn cười lại bất lực: "Thì ra xinh đẹp thì thật sự muốn sao cũng được.

"Muốn sao cũng được? Anh mạnh miệng ghê. Hứa Dữu quay người mở cốp xe, vờ như vô ý nói:"Trước mặt anh, tôi thật sự mong là vậy."

Cái chủ đề này mà nói thêm nữa, tối nay chắc không cần đi lên nữa, Quan Nam chỉ đành đổi chủ đề: "Cô gọi tôi xuống có gì sao?"

"Vâng, mời anh ăn khuya."

Lúc này Quan Nam mới để ý tới bảy tám giỏ thức ăn sắp ngay ngắn sau cốp, anh hơi ngạc nhiên: "Nhiều vậy sao?"

"Đâu chỉ có mình anh trêи đó đâu đúng không? Tôi đâu có tính cho anh ăn mảnh."

"Tôi không có ý đó, đây là những gì?"

"Điểm tâm đặc biệt của Tư Khuê, còn có canh hầm, yên tâm, không ngược đãi đội anh đâu."

"...

"Giác quan thứ sáu trong truyền thuyết đây sao? Hay là rối càng thêm rối? Quan Nam đứng im như tượng, khuỷu tay Hứa Dữu đặt trêи cái giỏ trêи cùng, hỏi cười cợt với ý trêu ghẹo khiêu khích:"Tôi đã giao hàng tới cửa rồi, anh Quan không muốn lấy hay là chê phục vụ chưa tới, muốn tôi xách lên à?"

"Không phải."

Quan Nam lập tức lấy mớ giỏ ra lần lượt đặt xuống đất, rồi lại nghiêm túc nhắc nhở: "Đã nói không gọi tôi như vậy nữa mà."

"Như thế nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!