Sắc mặt Lục Đỉnh Hiên không vui vẻ gì, Lưu Thuật Huân không dám lỗ mãng, cung kính đứng một bên chờ hắn mở lời.
Nước trong ấm trà bắt đầu gợn bọt khí, sôi ùng ục khiến nắp ấm sắp lật lên. Lưu Bá thấy vậy tiến lên trước, lấy khăn bọc ấm trà lại rồi nhấc xuống, cúi người ra ngoài.
Lục Đỉnh Hiên chờ nước trong ấm nguội đến một độ ấm nhất định, tỉ mỉ pha trà rồi mới ngẩng lên nhìn Lưu Thuật Huân.
"Gặp rắc rối trêи đường à?"
Hắn bưng tách trà, giọng điệu như đang nói về ánh trăng đêm nay: "Lần này mất mấy người?"
"Hai người." Lưu Thuật Huân nói: "Tôi đã an ủi gia đình họ rồi."
"Ừm." Hắn thong dong trả lời: "Đã điều tra rồi chưa? Sao tự dưng lại gặp phải biên phòng?"
"Rồi, chỉ là tuần tra hằng ngày thôi."
"Hàng tới đâu rồi?"
"Không ngoài dự tính thì ngày mốt sẽ đưa đến nơi cần đến."
Lục Đỉnh Hiên không đánh giá tốt xấu gì về câu trả lời này, chỉ hỏi: "Bên phía Vuca sao rồi?"
"Anh Lục cứ yên tâm." Lưu Thuật Huân đứng thẳng người, biểu cảm với giọng điệu đều khó nén được đắc ý: "Qua ngày mai là nó sẽ không làm được gì nữa rồi."
Câu trả lời này bất ngờ là Lục Đỉnh Hiên có biểu cảm, hắn bật cười, ánh mắt trầm tĩnh không ánh sáng: "Khẩu vị của ông cũng mặn thật."
"Ha ha ha ha ha..." Lưu Thuật Huân sảng kɧօáϊ cười lớn, khuôn mặt mập mạp rung rung, lộ rõ sự vui vẻ dưới ánh trăng: "Khẩu vị tôi không mặn thì lúc trước anh Lục đã không tìm tới tôi."
Ông ta khom người đi về trước, giọng nói hành động càng chân thành hơn: "Tôi mà là Thiên Lý Mã thì anh Lục là Bá Nhạc, tất cả mọi thứ của tôi đều là nhờ vào anh Lục."
Lục Đỉnh Hiên nhìn vào đỉnh đầu cuối thấp của ông ta, ánh mắt loé lên sự chán ghét, hắn nhàn nhạt nói: "Đều là thứ ông xứng đáng có, tôi sẽ không thất hứa."
"Cảm ơn anh Lục."
"Khoan gấp gáp cám ơn, lần này Vuca xảy ra chuyện, Hạ Thiếu Thành không làm gì sao?"
"Chuyện này..." Lưu Thuật Huân nói: "Dã tâm của Hạ Thiếu Thành rất lớn nhưng hình như nhà họ Lý không muốn tiếp tục nữa."
"Hầy, lúc trước Akai Jin chết, nhà họ Lý đã muốn rửa tay gác kiếm, cuối cùng lại phải trả giá bằng mạng của Lý Tể Đình."
Lục Đỉnh Hiên châm chọc: "Suy nghĩ viển vong."
"Nhưng mà Hạ Thiếu Thành không như vậy, hắn lúc nào cũng muốn hợp tác với chúng ta."Lưu Thuật Huân vừa dứt lời, Lục Đỉnh Hiên đã lạnh lùng liếc sang ông ta lập tức sửa lời: "Với tôi, hợp tác với tôi."
"Điều này cũng bình thường, giờ Vuca đã đổ, bên đó cũng chỉ còn thế lực của ông là lớn nhất."
"Vậy ý anh Lục là?"
"Ông thích thì tới đi, dù sao cũng không ai chê tiền nhiều."
"Tôi hiểu rồi."
"Đường sau này còn dài, ông thiếu mất một trợ thủ đắc lực, không thể luôn thuận buồn xuôi gió." Lục Đỉnh Hiên hỏi: "Tự ông có cách gì không?
"Quả là như vậy! Lưu Thuật Huân nhếch cười, hoàn toàn không kinh ngạc hay có ý muốn phản kháng:"Đàn bà thôi mà, chết rồi thì thôi, dù sao anh Lục cũng sẽ không để tôi phải chiến đấu một mình."
Người thức thời lúc nào cũng sống lâu hơn người bình thường một chút, Lục Đỉnh Hiên vừa ý cười: "Tôi đã chọn được người rồi, lát nữa ông mang về đi."
"Vâng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!