Chương 27: (Vô Đề)

Lúc Hứa Dữu đến, Lục Đỉnh Hiên đang chăm chú nấu gan ngỗng trong bếp, hắn mắc hội chứng sợ bẩn, nghiêm trọng tới mức nhìn thấy đồ vật loè loẹt đủ màu cũng thấy chán ghét, trong nhà chỉ có hai màu đen trắng, đến bếp nồi chén đĩa cũng vậy.

Chứng bệnh quái gỡ này ảnh hưởng trực tiếp tới cuộc sống của hắn, hắn là kẻ theo chủ nghĩa ăn chay nghiêm ngặt, mỗi lần phá lệ đều là do ai đó đến ăn.

"Cần giúp không?

"Hứa Dữu ngồi trêи ghế cao trước quầy, ngón tay tuỳ ý trượt trêи mặt đá cẩm thạch lạnh băng. Lục Đỉnh Hiên quay đầu nhìn cô, cười khẽ, ánh mắt lại nuông chiều:"Em mà giúp chắc hôm nay hai đứa đói quá."

Hứa Dữu bĩu môi: "Lần sau anh đổi cái tạp dề khác đi được không?"

"Tại sao?" Lục Đỉnh Hiên cúi đầu nhìn: "Hôm nay anh mới đổi đấy, sạch lắm."

"Em nói là đổi màu ấy, mỗi lần nhìn anh nấu ăn cứ như xem một cuộc phẫu thuật tinh tế ấy." Hứa Dữu đẩy nước trái cây Lục Đỉnh Hiên đã chuẩn bị sang một bên: "Ảnh hưởng vị giác."

Lục Đỉnh Hiên cau mày rồi lại nhanh chóng giãn ra, hắn đặt đĩa gan ngỗng đã làm xong tới trước mặt Hứa Dữu, bất lực nói: "Lần sau anh đổi cái màu đen."

Hứa Dữu: "Tốt nhất là đổi cái có sọc ấy, nếu không em sẽ cứ nghĩ anh đang xử lý xác."

Lục Đỉnh Hiên: "..."

Ăn tối xong, Lục Đỉnh Hiên mang bát đĩa ra bếp rửa, Hứa Dữu mở loa phòng khách, nhắm mắt nghe một lúc rồi nói: "Dù bây giờ Quân Thâm càng lúc đàn càng hay thì em vẫn thích nghe mấy bài lúc trước của cậu ấy hơn."

Cô mở mắt, ánh mắt tràn ngập ý cười: "Cứ cảm thấy đó mới là hồi ức của em."

"Chưa già đã bắt đầu hoài niệm cái cũ rồi." Lục Đỉnh Hiên dùng khăn tay lau sạch nước trêи tay, chiếc khăn trắng làm từ vải tốt làm xong sứ mệnh, bị hắn vứt vào thùng rác: "Buổi hoà nhạc hôm trước sao em lại rời đi giữa chừng vậy?"

"Tự nhiên thấy không khoẻ nên đi trước.

"Chuyện trong dự tính, Hứa Dữu không quay người, cô tuỳ ý lật mớ đĩa trêи giá đĩa, giá đĩa màu đen bản hạn chế được phủ ngoài một lớp màu bóng loáng như là vải sơn dầu phủ nghệ thuật, nổi bật trong số trang trí đen trắng. Cô rút đại một đĩa, không vừa lòng lại bỏ vào lại:"Hình như không hợp lắm."

"Nếu như không phải em mang tới nằng nặc đòi phủ bên ngoài thì anh đã vứt đi rồi.

"Lục Đỉnh Hiên nhìn cô, khuôn mặt hiếm thấy biểu cảm lại lộ ra vẻ bất lực. Hứa Dữu quay người, cau mày:"Lãng phí thật, làm giẻ lau cũng ổn lắm."

Lục Đỉnh Hiện hơi dùng sức chỉ vào giữa mày cô, xuất hiện biểu cảm hiếm khi có được, lại không nói gì, Hứa Dữu vội vàng che lấy trán, dáng vẻ tội lỗi: "Hình như hôm nay lúc đến em quên rửa mặt rồi."

Cô cẩn thận dè dặt nhìn hắn: "Anh có cần rửa tay trước không?"

"..."

Lục Đỉnh Hiên bị cô đánh bại hoàn toàn, quay người tới sofa ngồi xuống. Hắn cao một mét chín, tỷ lệ thân hình gần như hoàn hảo, tập luyện tiêu chuẩn quanh năm càng khiến khiến đường nét cả người đẹp đẽ đến đỉnh cao. Dù có giấu trong áo quần kín cổng cao tường cũng sẽ quyến rũ thấy rõ.

Hứa Dữu bỗng nghĩ tới Quan Nam, anh thấp hơn Lục Đỉnh Hiên một chút, cũng có tỷ lệ vàng vai rộng eo hẹp, chân dài người ngắn nhưng trông khoẻ khoắn hơn.

Đó không phải sự khoẻ khắn mà tập luyện bình thường có thể duy trì được, sức mạnh cơ thể của anh tiềm tàng trong xương cốt, di chuyển trong máu huyết, ánh mắt của anh biết nói, ngang tàng, hào hùng, kiên nghị, nhẫn nại, cứ như từng trải qua hết cuộc chiến tranh này đến cuộc chiến tranh khác.

Hứa Dữu nghĩ, người như anh dù mặt mũi có bình thường cách mấy cũng rất khó không thu hút sự chú ý của người khác.

Càng huống hồ gì... cô vô thức cong môi, càng huống hồ gì anh còn khá đẹp trai.

Lục Đỉnh Hiên thấy Hứa Dữu thất thần bèn hỏi: "Nghĩ gì mà vui thế?"

"Không có gì." Hứa Dữu đi tới, ngồi trêи sofa cạnh hắn: "Thấy anh không vui là em vui."

"Hầy, không ngờ tác dụng của anh lại lớn tới vậy, vinh hạnh quá."

"Nói đùa mà mặt mày cũng nghiêm túc vậy, chán ghê." Hứa Dữu đặt chìa khoá xe lên bàn trà: "Chìa khoá của anh này."

"Xài xong rồi à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!