Lúc cả bọn Quan Nam tới bệnh viện, Châu Ngọc Thuý đã đang hấp hối, cả người chị ta cắm đầy dây nhờ, yếu ớt nằm trêи giường cấp cứu, miễn cưỡng gắng gượng nhờ vào máy thở. Nhìn thấy Quan Nam, ánh mắt đã gần rời rạc của chị ta đột nhiên siết lại rồi lập tức giãn ra.
Quan Nam nắm lấy bàn tay chị ta cố sức nâng lên, thuốc độc nồng độ cao đi vào cơ thể đã khiến cơ quan suy kiệt, chị ta gắng gượng được tới lúc này thật sự không dễ dàng.
Châu Ngọc Thuý yếu ớt nức nở, gắng sức rút tay ra khỏi tay Quan Nam, chị ta trợn tròn hai mắt, chỉ ra đằng xá, dùng hết sức nói mấy chữ: "Túi... sổ... sổ sách!"
Nói xong hai chữ cuối, hơi thở chị ta đột nhiên nặng nề, vùng vẫy cơ thể như sắp đứt hơi, máy móc vốn đang chuyển động bình thường đột nhiên kêu lên gấp rút. Các nhân viên y tế lập tức cấp cứu cho Châu Ngọc Thuý nhưng lại không làm sao được.
Năm phút sau, Châu Ngọc Thuý như một tim đèn cuối cùng của ngọn đèn dầu đột ngột tắt.
Mười phút sau, bệnh viện chính thức tuyên bố Châu Ngọc Thuý đã tử vong.
Dù đã quen với việc nhìn thấy việc sống chết nhưng vào giây phút Châu Ngọc Thuý được phủ vải trắng, tất cả mọi người có mặt đều im lặng, chuyện này không liên quan đến tình cảm, là lòng kính nể đối với sinh mệnh.
Bước ra từ ICU, Quan Nam lập tức tìm ra túi hành lý Châu Ngọc Thuý bỏ trong phòng bệnh, lúc trước cảnh sát thành phố Dung đã điều tra, bên trong ngoài một túi tiền, hai tấm thẻ ngân hàng, vài bộ quần áo thì không còn gì chứ nói gì đến sổ sách gì đó.
Theo lý thì Châu Ngọc Thuý không phải chết vì bệnh tình nguy kịch, tuy là đã không còn minh mẫn nhưng chị ta biết mình đang đợi cái gì, chắc chắn sẽ không nhầm lẫn món đồ mấu chốt như thế.
Quan Nam lục tới lục lui túi hành lý mấy lần vẫn không được gì, anh tập trung nhớ lại từng câu mà trước đó Châu Ngọc Thuý từng nói, vô ý làm rơi túi tiền xuống đất. Túi vải mềm mại tiếp xúc với đất lại phát ra âm thanh giòn cứng.
Anh nhặt lên xem cẩn thận, trong ngăn kín của túi tiền có dấu vết bị may lại, đường may kín kẽ, màu chỉ hệt như màu túi, không để ý rất dễ bỏ qua mất, anh đưa tay nắn, bên trong rõ là có gói thứ gì đó cứng cứng, kϊƈɦ cỡ như tấm thẻ ngân hàng.
Tôn Khải nghi ngờ, kϊƈɦ động hỏi: "Là sổ sách sao?"
"Không giống.
"Quan Nam mượn kéo, cẩn thận cắt đường chỉ, lấy ra một miếng thép cỡ khoảng tấm thẻ ngân hàng. Chất liệu của miếng thép dày hơn thẻ thông thường, bề mặt láng bóng như gương, bên trêи có khắc ba số 793 và hai chữ Khải Thịnh. Điều duy nhất đáng mò mẫm là khi gõ vào bên trong hình như rỗng không."Đi thôi, về nhà nghỉ." Anh im lặng chốc lát, đột nhiên nói.
"Về nhà nghỉ?" Tôn Khải khó hiểu, thấy Quan Nam rất nghiêm túc, nôn nóng hỏi: "Sếp, miếng thép này có vấn đề gì?"
"Bên ngoài nhà nghỉ chúng ta ở hình như chuyên bán khoá an toàn." Quan Nam nói: "Trước đó tôi có tới, trong đó có loại chìa khoá giống miếng thép này."
Tôn Khải hơi khó tin: "Cái này là chìa khoá á?"
Cậu suy nghĩ rồi bỗng hiểu ra: "Có nghĩa là Châu Ngọc Thuý giấu sổ sách ở một nơi cần dùng miếng thép này để mở."
"Rất có khả năng, mấy con số trêи đây rất giống số hiệu, ví dụ như số phòng, hoặc là số két sắt."
"Két sắt ngân hàng sao?"
"Không phải ngân hàng." Quan Nam chỉ vào chữ trêи miếng kim loại khẳng định: "Là cái nơi được gọi là "Khải Thịnh
". Lần trước tôi có hỏi, loại khoá công năng này có yêu cầu rất cao về độ chế tác, giác cũng rất cao, nếu không phải yêu cầu đặc biệt thì rất ít nhà dùng."
"Có nghĩa là chúng ta chỉ cần điều tra hướng đi khái quát của chìa khoá này là có thể tra ra được sổ sách mà Châu Ngọc Thuý nói."
Tôn Khải hỏi: "sổ sách không phải là giả sao, sao nhất định phải tìm?"
"Sổ sách là giả, người trong đó là thật.
"Hai người vừa đi vừa nói, ra khỏi cổng bệnh viện, ngồi taxi về tới tiệm khoá. Tiệm khoá cách nhà nghỉ của bọn Quan Nam không quá hai trăm mét, vì là đường phía sau nên người qua lại rất ít, mặt tiền tiệm cũng không rộng, nhắm cũng chỉ khoảng hai mươi mét vuông. Hàng hoá được sắp xếp ngay ngắn, phía trêи đặt bốn năm kiểu, thiết kế khác một trời một vực với các tiệm khoá bày hàng la liệt khác. Nhân viên trông tiệm đang nghịch điện thoại, thấy có khách thì lập tức bỏ xuống tiếp đón, nhiệt tình hỏi:"Hai anh muốn tuỳ chỉnh khoá ạ?"
Quan Nam không vòng vo với cô, lập tức nói rõ thân phận, chìa tấm kim loại ra hỏi: "Chìa khoá này được làm ở đây sao?"
Cô gái cầm lấy xem kỹ, lại dùng máy móc quét thử rồi đưa lại nói: "Không phải."
Không phải? Quan Nam nói: "Mấy ngày trước tôi có tới đây xem, lúc đó cô nói loại khoá này là bên cô độc quyền."
"Đúng, đúng là độc quyền" Mặt cô gái ửng đỏ, hơi mất tự nhiên: "Nhưng mà..." Cô cầm điện thoại gọi điện: "Hai anh cảnh sát xin đợi chút, tôi gọi điện cho cậu tôi, bảo ông ấy đích thân tới xem."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!