Chương 20: (Vô Đề)

Quan Nam nhớ đến cuộc điện thoại cuối cùng gã nhận được, hỏi cảnh sát hình sự thành phố Dung lúc đó bảo người phụ nữ gọi điện: "Người phụ nữ gọi điện là người vợ đã chạy mất của Lý Hải Lượng sao?"

"Vợ gì mà vợ, quan hệ của hai người họ nói trắng ra là hai bên của vụ án lừa đảo, còn là một bên thích lừa một bên thích bị lừa nữa."

Anh trai bị đồng đội gọi là Bò Bự lắc đầu, hơi xem thường lại đồng cảm thở dài: "Người phụ nữ đó tên là Đàm Ni, đã kết hôn, con học cấp Một luôn rồi, lúc trước làm việc ở phòng tắm công cộng, chúng tôi đi bắt mại ɖâʍ còn bắt được mấy lần."

Gã dập điếu thuốc trêи tay rồi nói tiếp:

"Khoảng ba bốn năm trước, Lý Hải Lượng đến thành phố Dung làm việc, hai người quen nhau, Lý Hải Lượng thương Đàm Ni thật lòng muốn cưới cô ta, Đàm Ni lại chỉ nhằm vào tiền dỡ nhà. Kết cục Lý Hải Lượng vì nhiều nguyên nhân mà không dỡ nhà được, Đàm Ni liền chạy mất, trước khi đi còn mang theo tiền Lý Hải Lượng chuẩn bị để kết hôn, Lý Hải Lượng đến thành phố Dung tìm rất nhiều lần cũng không tìm ra."

Thì ra là vậy, Triệu Lôi than thở: "Đúng là nghiệt duyên, chả trách Lý Hải Lượng lại suy sụp tới vậy, hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều."

"Chứ gì nữa, mà Lý Hải Lượng đúng là cũng đúng là nặng tình, đại loại là tìm không ra Đàm Ni lại không cam lòng bỏ cuộc, mấy năm nay anh ta vẫn liên tục chuyển tiền vào tài khoản của Đàm Ni, nhiều thì một hai nghìn, ít thì hai ba trăm, tuy là không bao nhiêu nhưng với tình hình kinh tế của Lý Hải Lượng thì cũng đã gắng sức lắm rồi, thậm chí đến một trăm nghìn lần này được mua chuộc để giết người cũng gửi đi trước khi ra tay.

Mà cô ả Đàm Ni cũng tuyệt tình thật đấy, tuy là luôn trốn tránh không xuất hiện, tiền lại lấy không thiếu một đồng, chúng tôi vốn định để cô ta tới hiện trường, cô ta sống chết không đồng ý, khăng khăng bảo là còn không phải bạn bè bình thường được với Lý Hải Lượng nữa, cuối cùng chúng tôi lấy ra chứng cứ Lý Hải Lượng chuyển khoản cho cô ta mới miễn cưỡng đồng ý gọi cuộc điện thoại kia."

Bò Bự hơi tức khi: "Biết vậy đã khỏi gọi cho rồi, cô ta nói mấy lời đó, lúc đó tôi thật sự sợ Lý Hải Lượng mất khống chế rạch đứt cổ họng con tin mất."

Quan Nam không ừ hử gì, Bò Bự đột nhiên nhìn anh với ánh mắt lạ kỳ lại kỳ vọng mà hỏi: "Đúng rồi, đội trưởng Quan, sao anh biết được Lý Hải Lượng sẽ chuyển tiền cho Đàm Ni?"

Quan Nam nhàn nhạt liếc nhìn gã, không giấu giếm: "Tôi đoán đó."

Bò Bự trợn tròn: "Hả??"

Quan Nam cười: "Chứ không thì sao?"

Tất nhiên là anh cũng không đoán mò, lúc nhận được điện thoại của Tôn Khải, anh tức khắc nghĩ đến việc Lý Hải Lượng bị mua chuộc, cũng nhắm được đại khái nhiều khả năng sắp sửa diễn ra, vậy nên bảo Triệu Lôi Tôn Khải và cảnh sát địa phương liên lạc để chuẩn bị với nhau, vốn cứ nghĩ khả năng không cao, không ngờ lại đúng.

Nói nghe có vẻ ích kỷ nhưng anh không quan tâm động cơ đằng sau của Lý Hải Lượng lắm, Lý Hải Lượng bị ai sai khiến mới là quan trọng.

Nếu chứng cứ Tôn Khải có được qua bức thư là thật, cái chết của Tôn Minh là do Gia Lê gây ra thì Gia Lê rất có khả năng là hung thủ đằng sau vụ án tiền giả hoặc là người tiếp xúc trực tiếp với hung thủ đứng sau.

Nếu như vậy, người mua chuộc Lý Hải Lượng giết người và xúi giục y tá tiêm thuốc an thần vào dịch truyền rất có thể cũng là cô ta?

Điều Quan Nam không hiểu chính là nếu Gia Lê đã mua chuộc Lý Hải Lượng, sao lại còn phải tìm hai người nữa ra tay?

Để bảo đảm không có sai sót sao?

Quan Nam thấy không có khả năng lắm, với phân tích của anh về đầu sỏ đứng sau thì đó là người cực kỳ cẩn thận, sẽ không thể nào không biết rằng cùng một chuyện thì người biết càng nhiều, dấu vết để lại sẽ càng nhiều, khả năng bị vạch trần sẽ càng nhiều.

Vậy có khi nào là Gia Lê không liên quan đến vụ án tiền giả, người đứng sau là một người khác? Còn có hai ống ma tuý nồng độ cao kia nữa, người bình thường tuyệt đối không thể nào có được, nói cách khác thì Lý Hải Lượng không cách nào tự mình lựa chọn cách này.

Vậy thì là kẻ chủ mưu bảo gã dùng sao? Tại sao cơ chứ? Với tình hình không đủ chứng cứ, Quan Nam không dám xác định dễ dàng.

Bò Bự không biết về những suy nghĩ lẩn quẩn trong đầu Quan Nam, giơ thẳng ngón cái: "Anh không làm cảnh sát hình sự uổng ghê, phong thái của anh đúng là y hệt đội trưởng Hạ của chúng tôi."

Triệu Lôi sớm đã làm thân với Bò Bự, vỗ rớt ngón tay cái của gã: "Cậu tưởng là đoán đại à, chúng tôi lần theo dấu vết đấy!"

"Vâng vâng, các anh đỉnh."

Bò Bự cười, giọng hơi đặc lại: "Bây giờ chỉ mong Lý Hải Lượng sớm bình thường trở lại, dùng manh mối anh ta đưa ra để bắt kẻ đằng sau..."

Cả bọn đang nói chuyện, đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Dung là Hạ Đạt Vĩ bước ra từ bên trong, giơ cao tay bạt vào đầu Bò Bự:

"Phá án thành tiên rồi hay gì? Lúc nào rồi còn ở đây tán dóc lung tung, không thấy khách quý hả? Bảo Cáo với Khỉ chọn chỗ đi ăn đi!"

"Tuân mệnh, em đi bảo Dê với Gấu lấy rượu ngon cất trong kho ra ngay đây.

"Bò, Dê, Cáo, Gấu,... Đám người Quan Nam không biết sao khi không lại phát hiện không biết mình vào đội cảnh sát hay là vào vườn thú? ... Chỗ ăn tối là một quán cao cấp"tiếng tăm vang dội" ở địa phương, không khí bên trong rất ngán ngẩm, đồ ăn lại ngon cực kỳ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!