Chương 17: (Vô Đề)

Cái chết của Tôn Minh khiến mọi chuyện thay đổi đột ngột, Quan Nam không kịp để tâm tới giờ đã là nửa đêm, gọi thẳng cho Lâm Cận Nhiễm.

"Tình hình có thay đổi, tôi nghi ngờ Châu Ngọc Thuý không biết gì về nguồn gốc tiền giả, chị ta bị con trai là Tôn Minh mượn dùng thân phận, lập tức triệu tập Vương Phục Vinh, nói với anh ta Tôn Minh chết rồi, bị mưu sát mà chết."

Anh ngừng lại rồi nói thêm: "Bảo Hạ Chí Kiên xem xét tình hình của Tôn Duệ, nếu có gì lạ thường lập tức báo với bên hình sự, bảo bọn họ cho người đi bảo vệ Tôn Duệ, tôi lo có người sẽ ra tay với cậu ấy."

"Vâng!

"Lâm Cận Nhiễm vừa mới tăng ca về, nghe giọng của Quan Nam biết là tình hình cấp bách, gác máy rồi quay đầu chạy đi. Gọi cho Lâm Cận Nhiễm xong, Quan Nam lại lập tức gọi cho Tôn Khải, anh gấp rút thông báo tình hình ở thành phố Dung, hỏi bố Tôn bên đó có tiến triển gì chưa. Tôn Khải nói:"Không biết ông già này mệt thật hay đang trốn tránh, lúc Tăng Khánh lấy lời khai thì tỉnh được một lúc, từ lúc các anh đi là bắt đầu ngủ, tối đến giờ cơm em nằng nặc gọi ông ấy dậy còn nói với em là buồn ngủ, không ăn uống gì ngủ tới giờ, em nói có ba câu!"

Quan Nam: "Giờ cậu đừng ở bệnh viện nữa, về nhà Châu Ngọc Thuý xem có manh mối gì không."

Tôn Khải: "Bây giờ á?"

Quan Nam: "Ừ, nếu cái chết của Tôn Minh thật sự là do có người gây ra thì nhất định sẽ để lại dấu vết."

Tôn Khải: "Sếp, em không hiểu lắm, nếu có dấu vết sao cảnh sát ở thành phố Dung không điều tra ra?"

Quan Nam: "Không phải không điều tra ra mà là không ai đặt ra nghi vấn, hiện trường không có bất cứ chứng cứ gì chứng minh Tôn Minh tự sát, kết án với lý do tự sát theo lý thuyết thì không có gì sai. Anh bảo cậu đi là để cược.

Cược nghi ngờ của chúng ta là đúng, cược không có chứng cứ chỉ là hung thủ nguỵ trang chứng cứ quá hoàn mỹ, cược hung thủ có cao tay đến mấy cũng có sơ suất. Cậu có chú ý đến loại thuốc độc mà Tôn Minh dùng không?

Đó không phải là thứ mà một gia đình bình thường nên có, cậu chú ý tìm xem thứ này tới từ đâu, còn cô gái tên Gia Lê nữa, Tôn Minh coi trọng cô ta như vậy, trong nhà chưa chắc không có đồ đạc gì của cô ta, cũng có thể nghe ngóng đôi chút qua Lý Hải Lượng.

Tôn Khải được chỉ rõ, lập tức hiểu ra: "Sếp, em muốn hỏi anh một chuyện."

Quan Nam: "Nói đi."

Tôn Khải: "Hôm nay anh bảo em ở lại có phải vì sợ anh Lôi lỡ miệng làm hỏng chuyện không?"

Quan Nam không ngờ Tôn Khải lại hỏi vậy, cũng không giấu giếm gì: "Ừ."

Tôn Khải: "Anh nghi ngờ tên Tăng Khánh kia?"

Quan Nam: "Chưa biết được, chỉ là tình hình bây giờ thì cẩn thận là trêи hết!"

"Em hiểu rồi." Tôn Khải bật cười: "Thì ra trong mắt cấp trêи em thận trọng hơn anh Lôi."

Quan Nam cũng cười: "Xem tình hình của bố Tôn thấy may người ở lại là cậu."

Tôn Khải: "Tại sao?"

Quan Nam: "Triệu Lôi ở lại chắc bí chết mất."

"Ha ha ha ha, sếp, thì ra anh biết nói đùa cơ đấy."

"Bớt đi, đi nhanh đi."

"Tuân mệnh!

"Gác điện thoại. Quan Nam vô thức nhìn bóng mình trêи cửa kính, anh sờ cằm mình, khoé miệng vô thức cử động, anh không biết đùa sao? Còn thì ra nữa? Mới gặp được mấy lần đâu? Sao cô lại hiểu anh như thế? Triệu Lôi từ trạm y tá tới, thấy Quan Nam đang cười, dáng vẻ không nghiêm túc như ngày thường, xích tới hỏi:"Ấy, sếp, vừa báo cáo công việc với chị dâu xong sao?"

Quan Nam lập tức thu lại vẻ mặt, đổi chủ đề hỏi: "Châu Ngọc Thuý sao rồi?

"Em hỏi y tá rồi, cú sốc quá lớn thêm vào làm việc mệt mỏi nên hôn mê, truyền tí nước biển nghỉ ngơi là tỉnh thôi."

Quan Nam ậm ừ: "Cậu về nghỉ ngơi trước, sáu giờ sáng mai tới thay anh."

Quan Nam làm việc trước giờ vẫn vậy, Triệu Lôi nhìn vết thâm dưới mắt anh, trong lòng khó chịu, từ chối nói: "Anh về ngủ trước đi, em canh cho."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!