Chương 93: Ghen tuông.

Trở lại phòng ngủ dành cho những người hầu gái, để tìm gặp Hai Mươi Ba và Tâm. Ả thầm nghĩ, dù sao bây giờ tất cả đều đã đứng chung một con thuyền, họ có quyền được biết rằng Nam Sa đã đồng ý theo ả trở về An Nam.

Nhưng khi Dạ Lý vừa xuất hiện trước mặt Hai Mươi Ba, ngay lập tức ả liền bị cô bắn cho một ánh nhìn hết sức phẫn nộ, cũng không biết lý do vì sao.

"Sao cô lại nhìn tôi như vậy?

"Dạ Lý thắc mắc nhiều hơn là giận. Hai Mươi Ba trừng trừng nhìn ả, rồi quay lưng lại. Tâm thấy vậy thì chỉ có thể thở dài, tự mình giải thích. Cô kéo tay Dạ Lý ngồi xuống mép giường, hạ thấp giọng để tránh bị ai đó nghe thấy, nói:"Đêm qua, Draco trở về dinh thự trong một cơn say khướt, hắn ta đích thân đến tìm Dạ Lý vì muốn nghe hát.

Nhưng bà quản gia bảo rằng Dạ Lý đang phục vụ cho tiểu thư Lenna rồi, nên hắn bèn thất vọng trở về phòng. Chúng ta... đã bỏ lỡ một cơ hội tốt."

"Mọi người đang đổ trách nhiệm cho tôi à?"

"Không phải đâu Dạ Lý, nhưng mà..."

Đột nhiên, Hai Mươi Ba quay phắt lại, nói bằng giọng không chút hoà hoãn: "Cô luôn phá hỏng kế hoạch vào thời điểm then chốt!"

"Tôi phá hỏng kế hoạch?"

Dạ Lý cười nhạt, đứng bật dậy đối diện với Hai Mươi Ba: "Đó là kế hoạch của cô, không phải của tôi. Nếu không vì Nam Sa thì tôi đã chẳng theo hai người sang tận đây làm cái quái gì."

"Chuyện đại sự, cô dám đem so sánh với nhi nữ thường tình?"

"Tôi không so, nhưng đây là chuyên môn của hai người, đâu phải của tôi," Dạ Lý ấm ức: "Tôi chỉ muốn tìm Nam Sa thôi mà..."

Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng, khi "cuộc chiến

"sắp sửa bắt đầu, thình lình bên ngoài có tiếng người gọi vang, đánh động cả ba. Người được gọi tên chẳng phải ai khác mà chính là"Hoài Sa", cũng tức là Dạ Lý. Ả có chút quan ngại, vội bước ra bên ngoài, theo sau là Tâm và Hai Mươi Ba.

Bấy giờ, đang đứng giữa nhà bếp, hai bên là hàng người hầu cung kính cúi đầu, chính là thống đốc Draco Yves! Gã mặc một bộ suit trắng, tay cầm đồng hồ vàng mân mê, trông biểu cảm như đang chờ đợi ai đó.

Và ngay khi chạm mặt người ấy, Draco Yves liền mỉm cười, vẫy tay gọi ả bằng chất giọng lơ lớ" Hoài Sa, chúng ta lại gặp nhau rồi!"

Tình thế bất ngờ khiến cho Dạ Lý không kịp phản ứng, ả chớp động ánh mắt xoe tròn đầy ngạc nhiên và... lo lắng. Chỉ khi Hai Mươi Ba huých nhẹ vào eo ả, Dạ Lý mới hoàn hồn, chầm chậm tiến tới cúi đầu trước Draco.

"Xin chào ông chủ.

"Dạ Lý theo phép lịch sự mỉm cười. Draco bước tới, nâng nhẹ bàn tay ả lên rồi đặt xuống một nụ hôn, trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người đang có mặt, và sự bối rối của Dạ Lý."Kể từ sau đêm nọ, chúng ta dù sống chung dưới một mái nhà nhưng vẫn chưa có dịp gặp lại nhau."

Dạ Lý gượng cười, chủ động rút tay lại:

"Dạ, do ngài bận nhiều sự vụ, mấy chuyện nhỏ nhặt như cơm bưng nước rót, hầu hạ dọn dẹp, ở dinh thự này cũng không thiếu người. Không đến phiên một người hầu hậu đậu như tôi."

Nghe vậy, Draco bật cười, gã vô tư nắm tay Dạ Lý dắt đi theo mình, vừa đi vừa nói: "Đến phòng của tôi, có việc này cần em làm."

Dạ Lý vô thức hơi níu lại: "Ở đây còn rất nhiều người giỏi giang... thưa ông chủ."

"Chuyện này chỉ có mỗi em làm được mà thôi.

"Draco nháy mắt. Song, gã dắt ả đi, trước lúc khuất sau cánh cửa, Dạ Lý còn liếc thấy ánh mắt ẩn ý của Hai Mươi Ba, như muốn nói"Hãy tận dụng tốt cơ hội này, nếu không cô biết tay tôi!

"Người gì đâu mà hung dữ quá... Dạ Lý tự nhủ. Sau khi Dạ Lý đi theo Draco, những người hầu gái khác bắt đầu xì xầm bàn tán về mối quan hệ giữa ả và gã, đàm tiếu một hồi, chuyện gà chuyện vịt mất một lúc, rốt cuộc đúc kết lại vẫn là ý nghĩ"Hoài Sa là nhân tình của ông chủ

". Tâm rửa bát ở gần, nghe thấy được tất cả, cô kiềm chế mãi không xong thì bèn lên tiếng."Bớt nói lại một chút, người ta sẽ không nghĩ mình bị câm đâu. Ở đời mở miệng ra cũng phải chừa đức lại cho con cháu nữa chứ."

Dĩ nhiên họ biết Tâm đang ám chỉ ai, phần đông im lặng, nhưng có một nhóm ba bốn cô gái thì bước tới, định bụng dạy cho Tâm một bài học nhớ đời, nhân lúc bà quản gia không có mặt.

Trong số bốn cô gái trẻ, có một cô là cao nhất, hơn Tâm hẳn một cái đầu, tuy gương mặt thanh tú nhưng biểu cảm lại rất khó coi, nghênh ngang như chính mới là chỉ huy căn bếp. Tâm vừa thấy họ, cô cũng không thèm bận tâm, tiếp tục làm công việc của mình.

Nhưng sự im lặng không thể áp dụng với những kẻ thích kiếm chuyện, bọn chúng sẽ chỉ cho rằng mình đang sợ hãi mà được nước lấn tới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!