Chương 47: Lần đầu đánh người!

Ngày mai, ngày mai lại là một ngày mới, một khởi đầu mới.

Khởi đầu, lãng quên nhau.....

Tờ mờ sáng.

"Chị Nam Sa, chị... vẫn đi làm à?

"Con bé ba quan ngại nhìn Nam Sa, tuy nó không tỏ tường chuyện gì đang thật sự diễn ra nhưng ai nấy trong nhà này đều biết rằng cô hai và con nhỏ người hầu vốn như hình với bóng đó giờ đây đã xảy ra rạn nứt. Nó cứ ngỡ từ hôm qua Nam Sa đã bị đuổi việc nhưng không ngờ hôm nay lại thấy nàng như thường lệ đeo chiếc khăn trên đầu che đi mái tóc và có mặt từ rất sớm. Nam Sa cười với nó, đó là một nụ cười buồn bã:"Cô hai không nói là đuổi chị."

"À dạ em hiểu rồi, thôi chị em mình vào mần việc đi."

Mần việc, thật ra nàng bây giờ không có tâm trạng để mần cái chi ngoại việc ngóng trông sự xuất hiện của Dạ Lý.

Nhưng Nam Sa không phải kẻ vô trách nhiệm, nàng vẫn đủ lý trí để tạm gác chuyện riêng mà cố gắng chú tâm vào lau chùi quét dọn Cao gia trang cùng những người hầu khác, mặc dù từ sau khi Dạ Lý thân thiết với nàng thì Nam Sa đã không còn phải làm những công việc tay chân như thế nữa.

Cả buổi sáng, nàng đi qua đi lại luôn vô thức bị mất tập trung vào cánh cửa buồng phòng Dạ Lý, nó vẫn đóng kín, im lìm như chính cô chủ của nó lúc này vậy.

Cho đến tận buổi trưa Dạ Lý vẫn chưa xuất hiện, còn Nguyễn Thị Quý thì gần như phớt lờ sự tồn tại của nàng, nhưng lạ lùng thay bà vẫn chẳng trừng phạt hay xua đuổi đứa con gái đã trót lỡ làm Dạ Lý đau khổ.

Bụng dạ sốt ruột không yên, Nam Sa dường như đang bước đi trên than nóng, rốt cuộc đành bạo gan lại gần Nguyễn Thị Quý thưa chuyện, nàng ấp úng hỏi rằng: "Thưa bà chủ, từ sớm đến giờ con không thấy cô hai ra khỏi phòng hay mở cửa cho người hầu mang thức ăn vào, không biết có chuyện gì xảy ra không?"

Nguyễn Thị Quý ngồi gác một chân lên ghế, điềm nhiên nhai trầu như thường bữa, nhàn nhạt đáp: "Mặc xác nó, con với cái, đồ hư hỏng! Còn mày nữa, làm không lo làm ở đó xớ rớ, coi chừng tao đuổi cổ bây giờ."

"Mày im! Mày đừng làm bộ tịch như quan tâm nó lắm vậy, mày cũng chỉ đang ngộ nhận mà thôi. Làm được thì làm không được thì nghỉ."

Nam Sa mím chặt đôi môi, cố gắng để không bật ra lời giải thích rằng mình không ngộ nhận, cả hôm qua lẫn hôm nay hay bất cứ ngày tháng nào lúc trước nàng cũng chưa từng ngộ ngận, chỉ là nàng đã quá hèn nhát để dám bày tỏ lòng mình.

Nhưng nàng không thể hỗn, không thể trả treo với bà chủ được, bà chủ kêu im thì phải im. Vả lại, Nam Sa tuyệt đối không muốn bản thân bị đuổi việc vào lúc này, nếu không thì nàng sẽ hoàn toàn không còn cách nào cứu vãn với Dạ Lý được nữa.

Cứu vãn ư?

Mặc dù cứu vãn xong thì nàng cũng không biết tiếp theo sẽ xảy ra sự thể gì. Và liệu rằng mình có cứu vãn nổi không đây?

"Dạ, thưa bà chủ con đi làm việc tiếp.

"Nguyễn Thị Quý tất nhiên không thèm trả lời nàng, Nam Sa đành lầm lũi đi xuống bếp để chuẩn bị cơm trưa. Ở dưới bếp, một đám người hầu vừa mần chuyện bếp núc vừa thị phi tám chuyện với nhau, mà chủ đề họ nói lại là về Nam Sa. Một gã gia đinh đang buộc lại mấy bó củi trong xó, nói:"Con nhỏ lai Tây đó nó chọc giận cô hai nhà mình rồi, hình như đã bị thất sủng."

Một chị khác đang xắt rau nghe vậy liền bĩu môi trả lời: "Ui xời, tao biết thế nào cũng có ngày này mà, dòng máu của nó khác dân mình mà lại là con hoang nữa, không có cha dạy dỗ thì sao biết điều mà chiều lòng chủ hay ai.

"Vừa hay lúc đó Nam Sa đang đứng ở vách tường sát căn bếp, vừa định bước vào thì đã bị những lời lẽ khiếm nhã này làm cho khựng lại. Đoạn, lại có một ông chú trung tuổi tiếp lời:"Mẹ con nhà đó dễ sợ lắm, bà mẹ thì thông dâm với thằng Tây đến phá xóm mình, còn đứa con thì lai tạp chủng, không biết hồi trước cô hai mắt mù hay sao mà rước nó về làm người hầu thân cận nữa."

Cái gì mà "Cô hai mắt mù hay sao?"

Ông chú ấy thốt ra câu này liền khiến cả căn bếp nháo nhào, ai nấy đều lo sợ.

"Trời ơi, ông xỉn rồi phải không sao mà gan dữ vậy!? Sao ông dám nói cô hai mắt mù..."

Ông chú nọ trề môi cả thước, khinh khỉnh đáp: "Tao nói vậy đó, sợ chi ai mà không dám nói? Tánh tình tao ngay thẳng đó giờ, nè nghe nè cô hai mắt mù cô hai mắt mù cô hai mắt mù."

Chợt, Nam Sa nhịn không được bèn bước ra đối diện với ông ta, nàng tức giận vô cùng khi nghe có người xúc phạm Dạ Lý, nàng nói:

"Chú Sáu, sao chú độc miệng quá vậy? Cô hai có làm chi chú đâu mà sao khi không chú nói cô hai mắt mù?"

Sự xuất hiện của Nam Sa khiến cho ông Sáu đó giật nảy mình, thình lình đánh rơi con dao đang xắt thịt xuống đất. Khi nhìn lại là nàng, ông ta mới gượng gạo chữa thẹn, cố tỏ ra bất cần, lại tiếp:

"Cái con này, mày hỗn hả!? Tao đáng tuổi má mày đó nhe... à ừm... thì tao nói vậy đó, mày có giỏi thì méc lại cô hai đi, mà chắc gì cô hai chịu nói chuyện tới mặt mày nữa, mày sắp bị đuổi khỏi Cao gia trang này rồi đồ con hoang, má của mày chửa hoang mới sanh ra nghiệt chủng như mày."

Trông thấy cả căn bếp đều toàn những người đang nhìn mình bằng cặp mắt khinh bỉ, Nam Sa có chút e dè, sự tự ti trong nàng phút chốc lại quay trở về, nhưng lần này nàng đã không lùi dù chỉ là nửa bước, đáp: "Con không có hỗn với chú, chú nói gì con cũng được nhưng không được quyền xúc phạm má con và cô hai!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!