Chương 34: Người thương người tình.

Trông thấy ả, Hồng Lệ thoáng qua vẻ ngạc nhiên sau đó liền thu lại, rất nhanh đưa ánh mắt rũ xuống trở về cố hữu thâm trầm nhàn nhạt, chậm rãi bước vào ngôi nhà của mình.

"Chào cô hai, cô ghé nhà tôi không biết có việc chi?

"Hỏi vậy nhưng hơn nửa phần bà đã đoán biết Dạ Lý đến đây vì gì. Vô tình chạm mặt với bà Hồng Lệ, à mà không thể gọi là vô tình khi ả đang ở trong nhà của người ta. Gặp bà, Dạ Lý hơi chột dạ, đứng bật dậy khỏi ghế cười cười, đáp."Thưa dì mới về, con qua đây hỏi thăm và chơi với em Sa chứ đâu có chuyện chi đâu dì."

Hồng Lệ vẫn giữ nguyên thái độ nhạt nhòa, đặt chiếc giỏ đệm vào góc nhà rồi lại sang ghế đẩu ngồi nhìn ả.

"Cô hai đừng thưa dạ với tôi, tôi nhận không nổi đâu. Mà con của tôi thì có gì để qua chơi chung vậy cô hai? Chơi trò gì vậy?

"Dạ Lý gượng cười, toàn thân ả hơi đơ cứng, khó khăn lắm mới nâng được tay lên gãi gãi má, vẻ bối rối không thể nào giấu giếm. Hồng Lệ có vẻ không ưa thích ả, ừm thì Dạ Lý cũng dễ hiểu, ở cái xứ này người ta sợ ả nhiều hơn là ưa thích, điều này ả biết. Nhưng dường như bà Hồng Lệ không có sợ ả, mà bà là chán ghét ả ra mặt luôn thì phải, Dạ Lý nghĩ vậy mà cũng hơi rầu."À chơi..."

Tự dưng ả lại ngập ngừng, đây là một câu hỏi đơn giản kia mà?

"Chơi cái gì vậy, cô hai?

"Hồng Lệ trầm giọng, nhấn mạnh từng chữ thốt ra. Lúc Dạ Lý vừa định nói thì bà lại nhướn mày dường như mong đợi câu trả lời, không khác gì đang dồn ép ả."Hửm?"

Gấp gáp quá, ả bèn đáp rằng.

"Dạ chơi banh đũa!"

"..."

Một khoảng lặng sinh ra, hai người đều phức tạp nhìn nhau.

Đôi ba phút sau, Hồng Lệ mới che miệng khe khẽ bật cười. Dạ Lý thấy bà cười thì cũng đặt được phần nào gánh nặng trong lòng xuống.

Đôi vai gầy guộc của Hồng Lệ hơi run run, có vẻ như câu trả lời của ả rất hề hước thì phải? Chỉ là khi bà lần nữa ngẩng mặt lên thì đã trở về với vẻ mặt ban đầu.

Trông thấy Dạ Lý vẫn đang đứng kể từ khi mình bước vào nhà, Hồng Lệ bèn buông một tiếng cũng hơi xã giao mời ả ngồi.

Không hiểu sao Dạ Lý không sợ trời không sợ đất, bây giờ lại sợ bà Hồng Lệ, ngày xưa đột ngột xông vào nhà người ta thì chẳng ngại, bây giờ phải được người ta cho phép mới dám ngồi.

Lạ lùng thật sự...

Liếc thấy ấm trà không có trên bàn, Hồng Lệ mới hỏi Dạ Lý, điều mà thật ra bà cũng tự mình đoán được.

"Nam Sa đi pha trà cho cô rồi sao?Hồng Lệ chen ngang.Không sao, cô hai qua nhà chơi phải trà nước đầy đủ, nó chỉ làm đúng bổn phận của mình thôi."

Nghe bà nói vậy ả liền cau mày, đáp.

"Con với Nam Sa rất thân thiết, những chuyện thân phận tôi tớ thôi thì đừng nhắc đến nữa. Con không muốn Nam Sa suốt ngày cứ hạ mình tự ti, cho rằng bản thân nghèo nàn không xứng với cuộc sống khác tốt đẹp hơn.

"Chợt, Hồng Lệ hơi khựng lại, những lời lẽ này khiến cho bà vô thức nhớ lại đoạn ký ức năm nào. Rất lâu rất lâu trước đây, lâu đến nỗi bà cảm tưởng nó thuộc về ngàn vạn kiếp trước. Có một người con gái cũng từng nói với bà những lời này, nói rằng"Chị đừng hạ mình nữa, chị hoàn toàn xứng đáng có được một cuộc đời tươi đẹp hơn mà không cần cúi đầu trước bất cứ ai, tin em!"

Người con gái ấy tên gì nhỉ?

Bây giờ cô ấy đang ở bên ai rồi?

Trước mặt Hồng Lệ, người bây giờ đang đối diện với bà sao lại quen thuộc quá. Gương mặt này, từng đường nét này phảng phất có bóng dáng của ai kia, cứ như được gặp lại cô ấy thuở thiếu thời thêm một lần nữa.

Cứ như chỉ mới ngày hôm qua.

Không kiềm chế được mình, Hồng Lệ vươn tay khẽ chạm vào sườn mặt của Dạ Lý. Nhẹ nhàng đến mức nâng niu, cứ như bà sợ chỉ cần hơi mạnh tay thì hình hài này sẽ lập tức vỡ tan thành mây khói.

Sự động chạm bất ngờ khiến ả không lường trước được, ngỡ ngàng ngồi đó tròn mắt nhìn bà, còn chưa kịp phản ứng thì có một giọng nói khác từ sau lưng thình lình vang lên.

"Má về rồi? Có chuyện gì vậy? Hai người?..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!