Cả hai người họ đều nghe thấy nó, cái tiếng nỉ non rên xiết ấy, giữa không gian bóng tối bao trùm chỉ mờ mờ mịt mịt ánh điện le lói đằng xa cuối ngõ.
Không ai dám lên tiếng hỏi ai, nhưng nhìn sang nhau và chạm phải đôi mắt bất an của người đối diện, họ biết mình không nghe lầm.
Tay Dạ Lý run lên trong lòng tay Nam Sa lạnh ngắt, ả siết chặt tay nàng, nheo nheo mắt cố tìm tòi sâu trong bóng tối trước mặt một cái gì đó và âm thầm hy vọng không thấy được cái áo trắng nào lướt ngang.
Nãy giờ, đã mất vài phút trôi qua mà cả hai vẫn không dám tiến thêm bước nào, dường như họ đều sợ rằng chỉ cần một hành động nhỏ phát sinh liền sẽ đánh động thứ quỷ dị nào đó xông ra.
Nhưng đâu thể đứng mãi như thế được?
Đó không phải là cách.
Dạ Lý khẽ khàng quay đầu nhìn lại đằng sau, con đường cũ ban nãy, định bụng sẽ lui chân trở ngược về. Lòng không khỏi thầm oán
"Đường tắt đường tiết quỷ quái gì đây chớ! Thường khi vẫn không sao mà hôm nay lại có ma thế này."
Cái gì? Có ma ư? Ý nghĩ đó thoáng xoẹt qua đầu ả, nó giáng thẳng xuống một tia sét khiến lưng áo bịn rịn mồ hôi.
Và điều tệ nhất chính là đây, con đường đằng sau mới ban nãy còn sáng sủa nhờ ánh điện đầu ngõ mà nay nó cũng bị đứt bóng tắt ngủm tự lúc nào. Công ty điện lực Sài Thành đúng là đáng bị khiển trách, bọn da trắng chết tiệt thu thuế nhưng không làm ăn ra gì!
Ả lại mắng thầm.
Bây giờ tiến lui đều chỉ là một mảng tối, nhưng ít nhất nếu đi tiếp thì lối ra cũng chẳng còn xa. Có điều, liệu cả hai sẽ dám bước ngang qua nơi phát ra tiếng rên rỉ kêu than kia chứ?
Lúc này, Nam Sa ngờ ngợ hiểu ra điều mà Dạ Lý phân vân, nàng dẫu sợ nhưng vẫn cố kiềm lòng, ôm lấy bờ vai Dạ Lý thon thon, cúi sát xuống mà thầm thì bên tai ả rằng.
"Đi sát sau lưng con."
"Nhưng mà không phải mày sợ...?"
"Con đã nói bảo vệ được cho cô, tin con!
"Nam Sa khẳng định chắc nịch. Và đáng tiếc hiện giờ tối đen tối đủi, chớ bằng không nàng sẽ trông thấy được ánh mắt cún con tròn xoe của ả đầy ngưỡng mộ nhìn mình. Quả thật, Nam Sa rất sợ, nhưng quyết tâm trong nàng còn mạnh mẽ hơn nhiều. Hai người một trước một sau tiến lên phía trước, Dạ Lý thiếu điều muốn ôm ghì lấy eo nàng chẳng buông, bởi vậy những lúc này mới thấy ả vốn yếu đuối ra sao. Âm thanh đó càng lúc... càng gần....... Gần hơn... gần hơn nữa... Và"Nè, Nam Sa!
"Hình như Dạ Lý đã phát hiện điều gì đó, ả kéo kéo tay áo nàng nhỏ tiếng gọi. Trong khoảnh khắc Nam Sa thoáng giật mình nhưng lập tức trấn tĩnh ngay, nàng cũng thì thào đáp lời ả."Dạ?"
"Hình như, hình như không phải ma đâu, tao nghe tiếng đó phát ra từ sau cái cửa sổ này nè.
"Theo hướng tay Dạ Lý chỉ, nàng căng mắt ngó nhìn thì thấy, quả thật bên mé tay trái, sát vách tường có một cái cửa sổ khép hờ, bên trong hắt ra vài tia sáng yếu ớt và âm thanh ghê rợn kia cũng phát ra từ đây. Tảng đá trong lòng được nhẹ nhàng đặt xuống một nửa rồi, Nam Sa thở phào, cảm giác phổi mình lại điều khí ổn định lần nữa, thật tốt quá!"Chúng ta đến đó xem thử."
Dạ Lý khẽ giục trong sự tò mò.
"Hơ? K.. không nên đâu cô hai, về thôi!"
"Im ngay, tao muốn xem coi rốt cuộc là cái thứ gì."
Biết được hơn phân nửa không phải là ma khiến cho nỗi sợ trôi qua không ít, mà không sợ nữa thì sao? Thì tò mò, con người ta luôn lạ kỳ như vậy.
Ả tự mình tiến lên, chậm rãi cẩn trọng từng bước chân đi tới dán mắt vào khe hở nhỏ hẹp của cánh cửa sổ nọ, và rồi...
Nam Sa tuy tính không thường xuyên tò mò đả động đến chuyện người ta, nhưng nàng cũng là thiếu nữ trẻ tuổi, cũng có sự nghịch ngợm nhất định của mình. Trông thấy cô chủ đơ người đứng đó nhìn vào bên trong không rời mắt, Nam cũng tiến tới gần, nàng lén lút ngó vào bên trong y hệt như vậy.
Và hỡi ơi...
Đằng sau cánh cửa sổ ấy là một căn phòng thắp đèn dầu, bày trí thì không có gì đáng kể bởi chính xác sự chú ý của cả hai không hề tập trung vào nội thất mà là chú tâm vào chiếc giường đương rung lắc kẽo kẹt đặt ngay góc phòng kia.
Trên giường, có hai người đàn bà loã thể, tóc xoã tán loạn phiêu bồng, từng tấc da khoảng thịt trên thân đều bị nhuốm lên một lớp mồ hôi bóng lưỡng.
Hai người đó, kẻ nằm ngửa ra, bàn tay bám siết thành giường, gương mặt mơ hồ như sắp đứt thở mà lờ đờ mím chặt môi, tiếng rên rỉ nỉ non kia cũng do cô này kêu ca mà thành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!