Bên ngoài mưa rơi trắng xoá, trong không khí phảng phất một tầng sương mù, cảnh sắc đều bị che phủ bởi màn mưa, nhìn không rõ ràng. Những hạt mưa rơi tách tách trên miếng ngói đen như một hạt trân châu.
Tuy nói gần đây thời tiết đã ấm áp hơn nhưng chỉ cần một cơn mưa, hàn ý kia vẫn là ăn vào xương tuỷ.
Cố Tứ Gia không dấu vết liếc mắt nhìn Lục Nghiên. Tiểu cô nương đứng bên cạnh hắn cũng không ngồi xuống, hai tay đan vào nhau đặt ngang hông, ngón tay thon dài trắng nõn mượt mà tựa hồ như cây cỏ.
"... Vũ Di Sơn Đại hồng bào."
Một ly nước trà nóng hôi hổi được đưa tới, Lục Nghiên ngạc nhiên ngẩng đầu, ánh mắt Cố Tứ Gia nhìn qua mang theo chút ôn nhuyễn bất đắc dĩ.
Lục Nghiên đột nhiên cảm thấy trên mặt nóng lên. Ánh mắt đối phương giống như là đang nhìn một tiểu hài cố tình gây sự.
Nước trà nóng bỏng cầm trong tay, hơi lạnh nơi ngón tay nháy mắt trở nên dễ chịu, ngay cả thân mình cũng trở nên ấm áp hơn.
Ánh mắt Cố Tứ Gia lưu luyến cổ tay nàng. Cổ tay trắng nõn như tuyết vốn rất thích hợp mang trang sức, vậy mà hiện tại lại trống rỗng, không hề có một loại trang sức nào.
Bạch Lập Tùng nhìn cái này rồi lại xem cái kia, sau đó sờ cằm đăm chiêu —— không khí này thật sự có vài phần mập mờ không rõ a.
"Lục tiểu thư, nghe nói trù nghệ của ngươi rất tốt. Nguyên liệu đơn giản vào tay ngươi cũng có thể thành ra mỹ vị cực đỉnh." Bạch Lập Tùng mập mờ chớp mắt với Cố Tứ Gia, nói: "Không biết tương lai ai sẽ có phúc khí ôm được mỹ nhân về a."
Ánh mắt Lục Nghiên nhẹ bẫng nhìn qua, mỉm cười, không nói gì. Con ngươi nàng trầm tĩnh như hồ nước ở u cốc thâm sơn, cho nên tuy rằng vẻ đẹp nàng rất kiều mỵ lại không hề mị tục.
Bạch Lập Tùng cảm thấy kinh diễm cực hạn, nhiệt tình nói: "Ta kể cho các ngươi nghe một chuyện cười..."
Nói xong, hắn chụp lấy chân mình cười rộ lên, nói: "Các ngươi nói người này có phải rất nbuồn cười không?"
Lục Nghiên: "..."
Cố Tứ Gia: "Ừm!"
Bạch Lập Tùng thu liễm nụ cười, hỏi: "Không đáng cười sao?"
Cố Tứ Gia: "Ừm."
Lục Nghiên khẽ nhíu mày, bộ dạng như dằn vặt, Bạch Lập Tùng hỏi: "Lục tiểu thư muốn nói gì?"
Lục Nghiên thập phần chân thành tha thiết nói: "Ta suy nghĩ làm sao mới có thể lễ phép nói cho ngài biết chuyện cười này thật sự không mắc cười."
Cố Tứ Gia: "Ừm."
Chữ "ừm" này lực sát thương quả thực cực đại.
Bạch Lập Tùng: "..."
Ý cười trên mặt hắn lập tức xụ xuống, mặt không chút thay đổi chỉ vào Trương phó quan đang dựa vào cửa cầu thang nói: "Ta đột nhiên nhớ ta tìm Trương phó quan có chuyện, các ngươi cứ tiếp tục trò chuyện, tiếp tục trò chuyện..."
Che giấu tâm trạng thương tổn, Bạch Lập Tùng đặt mông ngồi vào bàn Trương phó quan, nói: "Ta rốt cuộc hiểu rõ tại sao Tứ gia nhà ngươi lại nhìn trúng tiểu cô nương này. Hai người bọn họ đáng giận giống nhau. Nhất là ánh mắt kia đều thật quỷ dị, khiến người ta cảm thấy áp lực quá lớn."
Trương phó quan: "..."Bạch Lập Tùng vừa đi, không khí giữa hai người trở nên im ắng. Lục Nghiên rũ mắt nhìn sang Cố Tứ Gia, nàng giống như một tiểu phiến tử (kẻ lừa gạt, bịp bợm) khép nép.
"Lạnh không?" Hắn đột nhiên hỏi.
Lục Nghiên sửng sốt, có chút nghi hoặc nhìn hắn.
Cố Tứ Gia nói: "Ngươi không phải sợ lạnh sao?!" Ngữ khí của hắn khẳng định chứ không phải hỏi.
Ngón tay vuốt ve chén trà, Lục Nghiên lắc đầu, nói: "Ta mặc rất nhiều lớp, mọi thứ đều ổn."
Cách ăn mặc của nàng nhiều lớp hơn so với người bình thường, nhìn thật sự mập mạp làm cho gương mặt nhỏ nhắn như bạch ngọc lại càng nhỏ hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!