Cố Tứ Gia có chút đau đầu. Ngày xưa Cố tướng quân cũng chỉ là dân đầu đường xó chợ nên tính cách cũng là một tên hỗn trướng. Đối với hắn mà nói, chỉ cần mình có thể vui vẻ là được, không để ý đến ánh mắt phán xét của người khác nhìn mình.
Người như vậy thật sự sống rất tùy hứng. (giống Cố Tứ Gia ở điểm nào vậy trời:v)
Hiện tại, Cố Tứ Gia không biết phải làm sao với phụ thân bốc đồng này của mình đây.
Cố tướng quân còn đang nói, bộ dáng hứng trí bừng bừng giống như đã tìm ra được biện pháp tốt nói: "... Ít nhiều cũng nhờ mẹ ngươi nhắc nhở ta. Tiểu tử Cố Thành kia nếu đã có hồng nhan tri kỷ, cô nương nhà người ta gả vào sợ là phải chịu ủy khuất.
Tiểu tử kia làm sao có thể so được với ngươi, ngươi vừa có tài vừa có diện mạo, cô nương Lục gia kia gả vào khẳng định trong long sẽ rất vui vẻ.
Lại nói đây cũng là biện pháp vẹn toàn đôi bên, ngươi cũng chưa thành thân, đã muốn trở thành một ông cụ non rồi.Cố Tứ Gia:...
"Đây đã là lần thứ hai hắn nghe người ta nói mình là ông cụ non nha. Chẳng lẽ giá trị của hắn chỉ có như vậy thôi sao? Cố Tứ Gia giật giật mí mắt, nói:"Phụ thân, Lục tiểu thư kia là cháu gái của ta, chú cháu mà như vậy thật sự có chút loạn luân.
"Cố tướng quân nhăn mày nhìn hắn, nói:"Tiểu tử ngươi từ khi nào lại học tập bộ dáng của mấy tên thư sinh Nho học kia. Chú cháu? Ngươi với nàng ta là chú cháu kiểu gì?
Quan hệ tám cây gậy tre đánh cũng không tới mà ngươi còn sợ miệng đời sao?
"Cố Tứ Gia bóp trán, Cố tướng quân cẩn thận suy nghĩ một chút, nói:"Ai, cũng không biết kia Lục tiểu thư là người như thế nào, bộ dạng có xinh đẹp hay không, tính tình tốt hay xấu, nếu là một con mụ chanh chua vậy thì cũng không được... Có tài năng gì nữa a...
"Dù sao cũng là con trai mình, Cố tướng quân vẫn có chút đau lòng, chịu không nỗi phải quan tâm tới chuyện của Lục Nghiên, hắn cũng không thể ủy khuất hài tử mình. Nghe vậy, trong đầu Cố Tứ Gia không khỏi lóe lên bộ dáng Lục Nghiên, vì nàng nói chuyện:"Diện mạo nàng vô cùng đẹp, tính tình cũng trầm tĩnh dịu dàng, đã từng học ở đại học S. Nàng có trù nghệ rất cao, nhờ nàng mà danh vọng Thực Mãn Lâu so với trước kia còn muốn lớn hơn.
"Lời nói của hắn không khỏi tỏ ra rất thưởng thức. Nói xong, Cố Tứ Gia quay đầu lại liền nhìn thấy ánh mắt phụ thân đăm chiêu nhìn mình."Có chuyện gì vậy phụ thân?
"Cố Tứ Gia hỏi. Cố tướng quân thở dài, vỗ vai hắn, nói:"Ta chẳng qua là cảm thấy Tử An đã lớn, hiểu được ái tình nam nhân.Cố Tứ Gia:??
"Hắn không hiểu Cố tướng quân dựa vào đâu mà đưa ra được kết luận như vậy. Hai cha con đang nói chuyện, hạ nhân đi tới, nói:"Lão gia, Tứ thiếu gia, người của Lục gia đến."
Phụ tử hai người nhìn nhau, trong lòng đối với việc người Lục gia đến hiểu rõ trong lòng, chỉ là không nghĩ động tác của Lục gia lại nhanh như vậy, giống như có chút khẩn trương.
—— Quả nhiên là bị Cố Thành làm đau đớn tâm can.
Trong lòng Cố Tứ Gia cảm thán, âm thầm gạch tên Cố Thành bằng bút đen.
Người của Lục gia được đưa đến phòng khách. Trong đó có một nữ nhân là bà mối có tiếng ở Lục Thủy Thành, Tô Chu bà bà, chiến tích thành công mai mối vô số cặp nam nữ. Mà Tô Chu bà bà hôm nay đến đây cũng không phải vì chuyện gì khác ngoài việc từ hôn.
Nói gì thì nói, hôn sự của hai nhà Lục Cố được rất nhiều người tò mò, bởi vì hai nhà đều là gia tộc có tiếng ở Lục Thủy Thành. Hôn ước của Lục Nghiên và Cố Thành cũng không hề bị dấu diếm, hai nhà đã từng trao đổi canh thiếp (miếng bát tự á) nên người ở toàn bộ Lục Thủy Thành đều biết.
Thế nhưng mọi người đối với việc này cũng biết sẽ không thành.
Tô Chu bà bà cũng không xem trọng ai, cho nên khi nhận được ủy thác của Lục gia cảm thấy rất kinh ngạc nhưng lại không hề ngoài ý muốn.
Bất quá, sự việc hai nhà từ hôn, đại khái bà chân trước vừa vào cửa chính Cố gia thì sau lưng đã truyền khắp Lục Thủy Thành.
"... Đây là canh thiếp hai nhà, còn có ngọc bội định thân." Tô Chu bà bà lấy tín vật ra, nói:
"Lục gia nói, Lục tiểu thư với Tôn thiếu gia của quý phủ hữu duyên không phận, giờ đây trả canh thiếp cùng tín vật, từ bỏ hôn ước, về sau ai vui chuyện người nấy."
Cố Nhị Nãi Nãi ngọt ngào nói:
"Động tác của Lục gia thật là nhanh chóng. Ta thấy giống như là đem mối hôn sự này xem như thú dữ đuổi đi."
Tô Chu bà bà cười cười im lặng, trong lòng lại nói thầm
"Tôn thiếu gia nhà các ngươi tính tình kì lạ, bên ngoài đã có hồng nhan tri kỷ, người ta đau lòng con gái nên không nguyện ý đem nữ nhi gả vào là chuyện đương nhiên."
Cố thái thái nâng mắt thở dài, giơ tay tiếp nhận canh thiếp cùng tín vật định thân, nói:
"Là Cố gia chúng ta có lỗi với Lục gia bọn họ, mối hôn sự này, nếu đều không vui vẻ vậy liền từ bỏ đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!