Mấy ngày nữa là tới năm mới, không khí trên đường cũng ồn ào tấp nập hơn rất nhiều. Cho dù cuộc sống khó khăn nhưng ngày vui như vậy sắp đến, ai nấy khó tránh khỏi hưng phấn chờ đợi. Những người không có nhiều tiền cũng cố gắng hào phóng một lần, mua sắm một số hàng tết, chứ đừng nói là những gia đình có tiền, từ nửa tháng trước đã bắt đầu chuẩn bị.
Thịt lợn mới được mổ ra, lóc xương cắt thành từng khối lớn, dùng muối trộn với hoa tiêu ớt... các loại gia vị muối trong vài ngày sau đó đem đi hun khói, trở thành thịt hun khói. Thịt muối như vậy có thể bảo quản một năm. Hương vị thật sự rất khác biệt, thơm tho, lạ lẫm.
Lục Nghiên muối hai loại thịt. Một loại là dùng khói hun, không thể chạm lửa, củi là loại gỗ bách hương, sau một ngày liền cho ra thành phẩm. Loại kia là dùng những loài cây ăn quả nướng chậm, tới lúc làm xong, thịt muối sẽ có hương thơm của trái cây.
Ngoài thịt muối nàng còn làm lạp xưởng. Ruột heo được xử lý sạch sẽ, lấy phân nửa thịt nạc phân nửa lượng mỡ băm nhuyễn trộn với rượu, đường, hoa tiêu cùng các loại gia vị cho đều rồi nhồi vào phần ruột, cột thành từng khúc cho lên giá cùng với thịt muối mà hun khói. Ruột heo này, Lục Nghiên có phương pháp xử lý đặc thù. Ruột phải chọn loại ruột già, loại này rất khó làm sạch, phải dùng dầu hạt cải để sơ chế, nhưng ăn vào giòn dai hơn là các loại khác, sai người ăn cảm thấy rất thích thú.
Thịt muối và lạp xưởng được làm xong, nàng treo lên thanh gác bếp. Một năm bốn mùa bếp lò lúc nào cũng nổi lửa nên có thể bảo quản được khá lâu.
Sau đó, Lục Nghiên sai người đem ra Thực Mãn Lâu bán, nhận được rất nhiều lời khen ngợi.
Hương vị thịt muối khác hoàn toàn thịt heo tươi, vị mặn mặn lại hơi cay, vô cùng đưa cơm.
Su hào xào thịt lợn muối được rất nhiều người yêu thích. Su hào phơi khô được cất trong vại, lấy ra cắt thành từng miếng rồi xào với thịt muối. Su hào khô đã bốc hết hơi nước nên dai dai, thấm hương vị thịt lợn muối thật sự là mỹ vị.
Còn lạp xưởng sau khi hun khói, bề ngoài cũng không bắt mắt nhưng hương vị lại tuyệt hảo, có mặn có ngọt. Đem cắt thành từng miếng rồi chiên trong nước, miếng lạp xưởng lóng lánh hòa quyện phần thịt và mỡ ở bên trong, thật tuyệt diệu.
Lục Nghiên sai người đem cho Cố Tứ Gia một ít thịt muối và lạp xưởng. Đêm đó nàng liền thấy Hắc Dực mang đến một túi trân châu bảo thạch, loại nào cũng có, hồng lam xanh biếc,... đa phần chỉ nhỏ bằng ngón tay út, thậm chí có cái còn nhỏ hơn nhưng phẩm chất đều rất tốt.
"Ngươi hoàn toàn bị Tứ thúc thu mua a." Lục Nghiên nhẹ nhàng gãi cổ Hắc Dực, nó ngước đầu lên kêu quạc quạc. Cảm giác được gãi quả thật thoải mái.
Trong khoảng thời gian này, không biết làm cách nào quan hệ của Cố Tứ Gia và Hắc Dực đột nhiên tốt hơn, hiện tại những thứ này đều gọi là quà tặng dành cho Hắc Dực.
Suy nghĩ một lúc, Lục Nghiên cầm bút viết vài thực đơn liên quan đến thịt muối và lạp xưởng, kêu Hắc Dực đem đến cho Cố Tứ Gia.
Chữ viết của nàng rất xinh đẹp, chữ nhỏ như trâm hoa, nét thanh tú, làm chủ được cây bút lông. Cố Tứ Gia vừa mở ra hai mắt liền sáng lên, thưởng thức một phen rồi mới có tâm tư nhìn những gì nàng viết.
"Sai phòng bếp ấn theo những gì được viết mà làm." Cố Tứ Gia chép lại một bản thực đơn khác xong mới đưa cho nha đầu đưa đến phòng bếp.
Trương phó quan duỗi đầu nhìn thoáng qua, nói: "Chữ của Lục tiểu thư này đúng là rất đẹp, nàng còn tự tay viết thực đơn đưa đến, thật có tâm."
Nghe vậy, Cố Tứ Gia vô thức đem tờ giấy trong tay mở ra. Đến khi làm xong động tác này, hắn cũng cảm thấy rất bất ngờ. Trương phó quan còn cảm thán: "Ai, ta thì không được như vậy. Bút máy tàm tạm, dùng bút lông ta lại viết không được. Cũng chỉ có Tứ Gia ngài cùng Lục tiểu thư là có khả năng luyện tốt."
"Luyện chữ bằng bút lông cần sự kiên nhẫn. Ngươi chỉ luyện tập có vài năm, miễn cưỡng cũng có thể xem được." Cố Tứ Gia thản nhiên nói.
Trương phó quan làm bộ dáng xin miễn thứ cho kẻ bất tài nói: "Đúng là ta không phải người kiên nhẫn."
Người ở phòng bếp nhận thực đơn xong rất nhanh liền làm xong đồ ăn. Trương phó quan trước kia cũng từng nếm qua thịt muối lạp xưởng, nhưng hương vị kia lại không sánh bằng thứ trước mắt.
"Tay nghề của Lục tiểu thư này không biết luyện tập như thế nào mà có thể làm ra thức ăn ngon như vậy? Ai cưới được Lục tiểu thư thật đúng là có phúc khí. Ta thấy người Lục gia đều mập mạp hơn rất nhiều, nhất định là được Lục tiểu thư nuôi dưỡng." Trương phó quan nhịn không được cảm thán, sau đó ăn miệng bóng nhẫy. Quả thực là mĩ vị.
Hương vị mặn của thịt muối được trung hòa với vị hoa tiêu, còn có một chút thảo mộc, nạc mỡ kết dính với nhau làm cho nó không bị khô, còn có một lớp da mỏng, ăn vào thật sự rất thơm.
Cố Tứ Gia cũng không coi trọng việc ăn uống, kỳ thật chuẩn xác hơn mà nói, hắn có chút kén chọn. Nhưng là từ lần trước ăn mì kia, hắn liền phát hiện, Lục Nghiên làm thức ăn lại rất hợp khẩu vị của hắn, cho nên ăn cúng rất ngon miệng.
"Ta nhớ rõ, thịt muối này có thể bảo quản thời gian rất dài." Ăn một miếng lạp xưởng, Cố Tứ Gia đột nhiên nói.
Trương phó quan gật đầu, nói: "Đúng là như vậy. Thịt muối này nếu đặt trong phòng bếp, có thể để một năm cũng không hư thối."
Nghe vậy, ánh mắt Cố Tứ Gia hơi hơi lóe ra, đột nhiên đứng dậy.
"Ngươi ăn trước đi, ta viết một phong thư đã!" Cố Tứ Gia nói với hắn một tiếng, đứng dậy đi đến trước bàn cầm bút bắt đầu viết thư.
Trương phó quan một bên lùa cơm, một bên nói thầm chuyện gì mà cần làm gấp đến vậy."Triệu thúc, lại có khách hỏi tiểu thư lúc nào trở về." Tiểu nhị bưng đồ ăn xong quay lại phòng bếp nói: "Còn nói, tiền không thành vấn đề, chỉ cần tiểu thư nguyện ý xuống bếp, bao nhiêu tiền đều được."
Trong khoảng thời gian này tay Lục Nghiên bị thương, phòng bếp Thực Mãn Lâu toàn bộ đều do Triệu thúc bọn họ chưởng quản. Ban đầu thì rất tốt, nhưng sau một tuần, khách nhân ở Thực Mãn Lâu đã đứng ngồi không yên, nhất là những khách quen kia, mỗi ngày đều hỏi vết thương của Lục Nghiên khi nào thì lành, lúc nào quay về.
Chu thúc một bên nói: "Ngươi nghĩ xem, chúng ta cũng dựa theo những gì tiểu thư dạy làm ra, vì sao hương vị lại không sánh bằng tiểu thư?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!