- Đứng lại, ta cùng đi với ngươi.
Bộ Phương cau mày nói ra những lời này, những lời này khiến cho thân hình Sở Trường Sinh lập tức chấn động, đứng ngay tại chỗ.
Những người xung quanh nhìn cảnh tượng này cũng sợ hãi ra mặt.
Tiểu tử đầu bếp này làm sao dám nói chuyện như vậy đối với Đại trưởng lão chứ?
Minh Vương Nhĩ Ha mới không có để ý tới bọn họ, tập trung nhét Vạn Vật Sinh vào trong miệng, nhét tràn đầy một miệng mà vẫn chưa thôi.
Quầng thâm trên mặt từ lâu đã biến mất rồi, cả người hắn ta ăn tới rạng rỡ hẳn lên.
Đầy đủ tư thái của một đồ tham ăn, hoàn toàn không còn vẻ cường đại như bóng dáng lúc trước phá vỡ mũi tên ánh sáng.
Tử Vân Thánh Nữ không biết lúc nào cũng đã trượt đến sau lưng Minh Vương, giương mắt nhìn Minh Vương đang ăn uống thả cửa.
Dường như cảm nhận được ánh mắt tò mò của Tử Vân, động tác Minh Vương lập tức dừng lại.
Miệng hắn ta nhét tới phình to hai bên má, quay đầu nhìn Tử Vân Thánh Nữ xinh đẹp, hít hít cái mũi sau đó gắp lên một miếng măng bao bọc lấy que cay:
- Tới đây, cho ngươi nếm thử một miếng, đồ ăn lão Bộ nấu nướng tuyệt đối mỹ vị! Huống chi còn bỏ thêm loại thần khí que cay này! Một miếng này ngươi cần phải trân trọng lắm đấy.
Minh Vương rất nghiêm túc nói ra.
Con mắt Tử Vân Thánh Nữ lập tức sáng ngời, vén lên tóc mái rơi trên trán.
Cặp môi đỏ mọng khẽ nhẹ nhàng mở ra.
Vẻ mặt Minh Vương ngây ngốc:
- Ngươi làm gì thế?
- Ngươi không đút cho ta sao?
Tử Vân chớp chớp đôi mắt to tròn, nói ra.
Khóe miệng Minh Vương lập tức co lại, hắn ta đường đường Minh Khư Chi Chủ, Minh Vương đại nhân vĩ đại.
Tiểu tử trước mắt này rõ ràng còn tuổi trẻ lại muốn hắn ta đút cho ăn...! Nha đầu kia sao không leo lên đầu hắn ta ngồi luôn đi này.
Tử Vân nói xong lại nheo mắt, cái mũi đẹp đẽ tinh xảo khẽ thở ra, đôi môi đỏ mọng cũng hé mở ra.
Minh Vương nhai nhai nhấm nuốt đồ ăn trong miệng, nhìn thấy bộ dáng này Tử Vân như thế này, lời nói vốn dĩ muốn từ chối cũng đình trệ lại.
Được rồi, trong miệng toàn là đồ ăn, nói chuyện quá mệt mỏi!
Để tiểu tử này chiếm tiện nghi một tí đi.
Sau đó Minh Vương đưa đôi đũa lên miệng Tử Vân, đút một thứ tỏa ra mùi thơm sáng bóng vào trong miệng Tử Vân.
Vết dầu loang ra, khiến đôi môi đỏ mọng quyến rũ hơn.
Minh Vương nhìn thoáng qua sau đó lại quay đầu tiếp tục gắp đồ ăn nhét vào trong miệng.
Mặt Tử Vân có hơi ửng hồng, như có hai đóa hoa đỏ ửng lan ra, khiến cho nàng cảm thấy có phần thẹn thùng e lệ.
- Ăn ngon thật...
Híp mắt, cảm thụ được mỹ vị đồ ăn tỏa ra trong miệng, cảm giác trêu chọc vị giác khiến toàn thân nàng hơi tê dại run lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!