Bộ Phương ngáp ngáp mở cửa tiểu điếm, một cơn gió lạnh thổi vào, mang theo những hạt mưa lạnh như băng, lộp độp lộp độp, mưa nhỏ tí tách rơi, như màn che che trời, bao phủ thiên không.
Trở lại nhà bếp tiếp tục công việc thường ngày, luyện xắt củ cải, sau đó luyện lại các món ăn, rồi bưng đến trước mặt tiểu Hắc.
- Tiểu Hắc, ăn đi.
Bộ Phương đặt đĩa thức ăn, kêu Tiểu Hắc đi qua, bên ngoài vẫn còn mưa, nhìn trời không tốt lắm.
Tiểu Hắc ngửi thấy mùi cơm liền đứng dậy, bốn chân diêm dúa lòe loẹt như chân mèo, chậm rãi bước vào tiểu điếm... bắt đầu phần ăn sáng của mình.
Bộ Phương vẫn luôn nghi hoặc, vì sao một con chó lại đi như mèo thế kia?
Kim Bàn Tử cùng đồng bọn chen người vào tiểu điếm, cười hỏi Bộ Phương, xếp vội ô vẫn còn dính nước.
- Bộ lão bản, buổi sáng tốt lành, cho ta các món ăn giống hôm qua.
Lão Kim ngồi trên bàn, vỗ cẩm bào dính nước mưa, nói với Bộ Phương đạo, tụi mập mạp còn lại cũng bắt đầu gọi tên món ăn.
Bộ Phương gật đầu, lạnh nhạt đi vào nhà bếp, chỉ chốc lát sau, trong đó phiêu đãng mùi thơm đậm đà.
Tiến đám Kim Bàn Tử đi, Bộ Phương nghỉ ngơi trong chốc lát, chắc vì trời mưa, nên hôm nay hơi vắng khách.
- Xú lão bản! Cho ta một phần Canh Đậu Phụ Đầu Cá!
Một tiếng quát lớn từ ngoài cửa vang lên, người chưa đến, âm thanh đã tới trước.
Âu Dương hưng phấn chạy vào, ống quần còn dính nước mưa, có chút ướt át, nhưng nàng không thèm để ý.
- Xú lão bản, ta đột phá rồi! Nhanh nấu cho ta một phần Canh Đậu Phụ Đầu Cá nào!
Đôi mắt to của nàng lóe lên vẻ hưng phấn, vẻ mặt mong đợi nhìn Bộ Phương.
Bộ Phương im lặng đánh giá cẩn thận tiểu nha đầu, phát hiện toàn thân nàng có chân khí quấn quanh như ẩn như hiện, chân khí phóng ngoại, nhưng vẫn chưa khống chế thành thạo, hiển nhiên vừa mới đột phá.
- Ừ, được, chờ chút!
Bộ Phương thản nhiên lên tiếng, từ từ đi vào nơi nấu ăn quen thuộc.
Âu Dương híp mắt, khuôn mặt khả ái hiện ra ý cười, cả người ghé vào cửa sổ, giương mắt đợi Canh Đậu Phụ Đầu Cá của mình.
Tốc độ Bộ Phương rất nhanh, đối với những món ăn, hắn hiện tại đã rất quen thuộc, các bước nấu Canh Đậu Phụ Đầu Cá tuy phiền phức, nhưng hắn giờ đã không coi vào đâu.
Bộ Phương đặt Canh Đậu Phụ Đầu Cá trước cửa sổ, Âu Dương đã đợi sẵn ở đó, bưng đi, hai người phối hợp mười phần ăn ý, nước chảy mây trôi.
Bộ Phương sững sờ, tiểu la lỵ không còn làm phục vụ viên nữa mà?
Liếc mắt một cái, nhìn thấy cô bé đang ngồi trên một cái ghê hài lòng uống canh cá, sau đó thưởng thức thịt cá, gương mặt cương cứng của Bộ Phương hiện ra một nụ cười nhàn nhạt.
Gió thu xào xạc, trời lành lạnh, uống một chén Canh Đậu Phụ Đầu Cá nóng hổi, quả thật thoải mái.
Cửa hẻm nhỏ, vài đạo nhân ảnh chậm rãi đi đến, không khí ngột ngạt, trầm trọng.
Mọi người Tiếu gia mang theo Tiếu Yên Vũ hơi thở mong manh tiến đến, nhưng mỗi người tựa hồ cũng không ôm hy vọng gì, khuôn mặt hiện lên vẻ bi thương.
Tiếu Mông ôm nhi nữ, từng bước kiên cố đi đến Phương Phương tiểu điếm, sắc mặt của hắn nghiêm trọng không gì sánh được, ngự y hoàng cung đều hết cách xoay chuyển, hy vọng của hắn không thể làm gì khác hơn việc ký thác vào tiểu điếm không rõ lai lịch này.
Bởi vì lo lắng, hắn từng hai lần phái người tra xét tiểu điếm, tuy không điều tra ra gì, nhưng chí ít... Hắn lại sinh ra lòng tin đối với quán ăn nhỏ này.
Bộ Phương không đổi sắc nhìn đoàn người đang nối đuôi nhau tiến vào quán, ý bảo bọn họ ngồi xuống trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!