Editor: Chupachups
--------------
Mười lăm năm sau, kinh tế hồi sinh, thời đại tốt đẹp nhất, lúc này dù chỉ bày sạp vỉa hè cũng có thể kiếm được bộn tiền.
"Lúc trước cô ném cho tôi một trăm đồng, tôi sẽ không keo kiệt như cô." Ôn Hinh đẩy kính râm l3n đỉnh đầu, mang giày cao gót đỏ chót, uyển chuyển bước tới chỗ cô ta.
Cô đưa cho cô ta một xấp tiền, "Đây là hai ngàn đồng, bây giờ là năm chín lăm, cô biết thời đại này tượng trưng cho điều gì không? Cuộc đời mới bắt đầu, trong sách cô mong tôi ung thư chết, nhưng tôi lại mong cô sống tốt."
Năm chín lăm, hai ngàn đồng tương đương với một vạn đồng đời sau, chỉ cần không phải lười biếng đến cực điểm, với tầm nhìn của Tống Thiến đời sau, hai ngàn đồng đủ để lật bàn ngàn vạn lần, dù không làm gì, cũng có thể sống đủ ăn đủ mặc.
Tống Thiến ngơ ngác nhìn xấp tiền trong tay, khi ngẩng đầu lên, Ôn Hinh đã đeo kính râm, mở cửa xe, chiếc xe hơi giọt nước màu đỏ nhanh chóng lăn bánh.
Ngoài trời nắng gắt, Tống Thiến cảm thấy như vừa tỉnh giấc sau một kiếp người, cô ta không còn là cô gái ngây thơ hai mươi mấy tuổi, cô ta đã ba mươi lăm tuổi, bàn tay nắm chặt xấp tiền.
Ôn Hinh không biết vì sao mình lại muốn gặp Tống Thiến, có lẽ trong lòng nhau, họ đã là bạn thân trở mặt, lại là những người cùng loại duy nhất trên thế giới này, họ đến từ cùng một thế giới, hít thở cùng một bầu không khí, thấy đối phương sống thảm hại, thật sự có vui vẻ không?
Chắc chắn là không.
Diêm Trạch Dương nhiều năm lăn lộn quan trường, cuối cùng cũng đồng ý cho cô đi chuyến này, anh nói: Người có gia đình sự nghiệp, luôn an toàn hơn kẻ lang thang nghèo túng.
Vì khi đã giàu có, sẽ không dám đánh cược.
Sau này Tống Thiến dùng hai ngàn đồng Ôn Hinh cho, bắt đầu buôn bán hàng hóa khắp nơi, sau đó có cửa hàng riêng, chuỗi siêu thị riêng, rồi trở thành doanh nhân dân doanh. Sau đó nữa, năm ba mươi tám tuổi, cô ta có con gái.
Cô ta kết hôn với một giáo viên vật lý trung học, có gia đình ổn định, có cuộc sống mong muốn.
Ôn Hinh từ đó không còn gặp lại cô ta, vì khác vùng miền, cũng vì khác tầng lớp, không có cơ hội gặp lại. Nhưng cả hai đều biết, đối phương sống tốt hơn mình tưởng tượng.....
Ôn Hinh bốn mươi tám tuổi, lại có thai.
Sau khi kinh hãi, cô ngơ ngác, sao lại có thể? Thuốc tránh thai trăm phần trăm cũng có lúc không hiệu quả sao? Cô đã dùng mấy chục năm rồi.
Phụ nữ thời đại trước đều đeo vòng tránh thai, Ôn Hinh đi bệnh viện một vòng, không muốn đeo thứ đó, cô có thứ tốt hơn, lại không hại thân thể, sao có thể đeo nó chứ.
Vì thế đi một vòng bệnh viện, cuối cùng quyết định, không đeo, quay đầu lại nói với Diêm ma đầu là đeo, suốt hai mươi tám năm qua, đều không có vấn đề gì.
Không ngờ, bốn mươi tám tuổi, lại xảy ra chuyện.
Không biết có phải ngày nào cũng uống, dùng lâu rồi sinh ra kháng thuốc, hay là có con chuột nào lọt lưới, mà lại đột nhiên có thai.
Khi phát hiện, không chỉ Ôn Hinh kinh hãi, khó tin.
Ngay cả Diêm Trạch Dương cũng ngây người.
Mấy năm nay nhờ cuốn sổ ghi chép kia, anh không ngừng lập công, giờ đã ngồi lên vị trí cao, dù tính cách anh có trầm ổn đến đâu, khi nghe vợ bốn mươi tám tuổi lại có thai, anh vẫn ngây người rất lâu.
Cũng nhờ cuốn nhật ký đó, sau khi Diêm Trạch Dương lên vị trí cao, đã làm rất nhiều việc, âm thầm thay đổi rất nhiều sự kiện. Ví dụ, mở chính sách sinh con thứ hai sớm hơn, cứu vãn cục diện dân số suy giảm sau này.
Nhưng chưa bao giờ nghĩ, vợ mình ở tuổi bốn mươi tám, lại có thai.
Về nhà liền thấy vợ nhào vào lòng mình, cô đã hơn bốn mươi tuổi, anh cũng ngồi lên vị trí XXX, nhưng trước mặt anh, cô vẫn như cô gái nhỏ ngày nào, thỉnh thoảng thích làm nũng.
Tình cảm hai người hơn hai mươi năm không thay đổi.
"Con trai sắp kết hôn rồi, hu hu hu, phải làm sao đây..." Quá mất mặt.
Ôn Hinh khóc sụt sịt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!