Editor: Chupachups
--------------
Chắc là chính ủy Diệp chưa từng thấy Diêm Trạch Dương yếu đuối bất lực đến vậy, Diêm ma đầu không sợ gì, vậy mà chỉ vì mấy tiếng kêu đau của vợ mà mặt trắng bệch, chân run rẩy. Không đứng nổi, phải ngồi xuống ghế mới trấn tĩnh lại được.
Dương Hòa Miêu cũng ở đó, cô ấy chưa từng thấy ai đau vợ đến thế, lúc Ôn Hinh mang thai tháng cuối, đi tắm hay đi vệ sinh đều được đoàn trưởng Diêm bế.
Mỗi lần khám thai, đoàn trưởng Diêm đều sắp xếp thời gian lái xe đưa cô đi, hôm sinh, Ôn Hinh đau đến quỳ rạp xuống đất không đứng dậy nổi, đoàn trưởng Diêm sợ hãi, lúc đến bệnh viện, mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt.
Lúc đó là tháng chạp mùa đông rét buốt, thời tiết rất lạnh, nghe tiếng kêu thảm thiết của vợ, đoàn trưởng Diêm thực sự lo lắng.
Đưa Ôn Hinh vào bệnh viện, bác sĩ khám, cổ t* c*ng đã mở, trách sao cô đau đến vậy, lập tức đẩy Ôn Hinh vào phòng sinh, Ôn Hinh sợ hãi.
Trước khi vào, cô nắm chặt tay đoàn trưởng Diêm, bất lực, yếu ớt mà đáng thương, nước mắt tuôn rơi, cô cứ nhỏ giọng nói với đoàn trưởng Diêm rằng cô sợ, cô sợ, phải làm sao đây? Có chết không?
Lúc đó cô đặc biệt bất lực, không biết mình sẽ ra sao, cầu cứu ai, thấy cô sợ hãi như vậy, đoàn trưởng Diêm đau lòng như bị ai bóp nát tim, nhìn khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của Ôn Hinh, nhìn giọt nước mắt sợ hãi của cô, nhìn cô giơ tay về phía anh khóc lóc khi bị đẩy đi, suýt nữa khóc thét lên, lúc đó mặt Diêm Trạch Dương căng thẳng tột độ.
Anh đuổi theo Ôn Hinh muốn vào phòng phẫu thuật, nói với cô: "Không sinh nữa! Sau này không sinh nữa." Một đại đoàn trưởng đường đường, vậy mà nói với nhân viên y tế xung quanh: "Chúng tôi không sinh nữa, bỏ đứa bé này..."
Hình ảnh Ôn Hinh bị nhân viên y tế đẩy vào phòng phẫu thuật, như thể sinh ly tử biệt. Tay Diêm Trạch Dương run rẩy, một cô y tá bình tĩnh nói với anh, "Thai phụ đang rất nguy hiểm, nếu anh còn muốn mẹ con họ bình an, xin anh hãy bình tĩnh lại."
Đây đâu phải Ôn Hinh sinh con, đây là cắt tim, xẻo thịt anh.
Cuối cùng anh không đứng nổi nữa, phải chống tay ngồi xuống ghế, Dương Hòa Miêu và chính ủy Diệp vừa đến liên tục an ủi anh, mặt anh mới bớt căng thẳng, nhưng tay đặt trên đầu gối vẫn cứng đờ.
Anh không có mẹ ruột, Ôn Hinh lại không có mẹ, kinh nghiệm sinh con với hai người là con số không, một người lần đầu trải qua, sợ hãi chỉ biết khóc, một người luống cuống tay chân, không biết phải làm sao, chỉ muốn Ôn Hinh hết đau ngay lập tức, dù phải bỏ đứa bé.
Đến lúc lâm bồn, hai người loạn cào cào, vợ chính ủy Diệp có kinh nghiệm, ngày thường dặn dò nhiều, nhưng đến lúc này hai người vẫn cứ luống cuống, anh chỉ nghĩ Ôn Hinh sợ đau, lại nhõng nhẽo, làm sao có sức sinh.
Anh đột nhiên sợ hãi, sợ Ôn Hinh sẽ vĩnh viễn không ra được, nghĩ đến ánh mắt của Ôn Hinh trước khi vào phòng phẫu thuật, như thể đó là lần cuối cùng họ gặp nhau, anh thực sự không thể ngồi yên.
Ôn Hinh là người ngoài ý muốn đến bên cạnh anh, anh vô cùng lo lắng, sợ vận mệnh vô thường lại cướp cô đi.
Nỗi sợ hãi của anh lớn đến mức nào, chỉ mình anh biết.....
Thực ra cổ t* c*ng của Ôn Hinh mở rất nhanh, đoàn trưởng Diêm bên ngoài phòng phẫu thuật sợ hãi đến mức không đứng vững, còn cô sau khi vào phòng phẫu thuật, lại khóc nhỏ hơn, cô cuối cùng cũng nhận ra, mọi thứ chỉ có thể dựa vào chính mình.
Cô nghe bác sĩ nói cổ t* c*ng của cô mở nhanh, đứa bé dễ sinh, chỉ cần nghe theo hướng dẫn của họ, rặn từng lần một, không đến nửa tiếng là có thể sinh con, sinh xong sẽ không đau nữa.
Ôn Hinh hít một hơi thật sâu, chuyện đến nước này, chỉ có thể liều mạng. Cô làm theo hướng dẫn của hộ lý, khi họ bảo rặn, cô dốc hết sức lực, lúc không cần rặn, cô làm theo phương pháp hít thở mà hộ lý chỉ.
Cô cũng không biết mình đã chịu đựng như thế nào, đau, đau đến chết đi được! Nhưng vẫn phải rặn, phải dốc hết sức lực, vừa rặn vừa đau, càng đau càng rặn, đau đến mức gần như không thở nổi, thực sự là dốc hết toàn lực, đau đến ch** n**c mắt, vẫn phải tự nhủ hít thở sâu.
Không biết bao lâu trôi qua, với cô, từng phút từng giây đều dài dằng dặc, gian nan, đến lần cuối cùng, cô dồn hết sức lực, cảm giác như thể bị táo bón nhiều ngày, cuối cùng cũng rặn được, như thể lôi được đứa bé ra khỏi cửa địa ngục.
Chỉ nghe thấy tiếng nước ồ ạt, rồi trời xanh mây trắng, người không còn đau nữa, thế giới lập tức yên tĩnh, thoải mái, cảm thấy cuối cùng cũng thở được, cô nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Trước khi ngủ, cô nghe thấy tiếng khóc to và trong trẻo. A, đây là tên nhóc xấu xí đã hành hạ cô mấy thế kỷ sao? Đợi cô tỉnh lại...
"Là một bé trai, sinh nhanh thật, mới vào chưa được bao lâu." Một hộ lý vỗ vào mông em bé, sau khi bé khóc, thuần thục dùng gạc mềm lau khô người bé.
"Cô ấy mở cổ t* c*ng nhanh, đến bệnh viện là gần như mở xong rồi, không phải chịu cực quá nhiều." Một hộ lý bên cạnh vừa thu dọn đồ đạc vừa nói.
"Đoàn trưởng Diêm cũng buồn cười thật, chưa thấy ai đau vợ đến thế, nghe vợ kêu đau hai tiếng, anh ấy đã gào lên không sinh nữa, sinh con đâu thể nói không sinh là không sinh." Hộ lý đó nhớ lại mà buồn cười.
"Nếu thật sự bỏ thì hối hận chết, đây là bé trai đấy, ôi, lớn lên cũng đáng yêu thật." Em bé được lau sạch sẽ, được bọc trong một tấm vải, mọi người nhìn thoáng qua.
Thông thường trẻ sơ sinh đều như con khỉ, trông như bà lão, mặt đầy nếp nhăn, xấu xí, một tháng sau mới thay đổi, trở nên xinh xắn hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!