Chương 9: (Vô Đề)

Chỉnh sửa : Lạc Pyscho

Kệ cái ảnh trẻ trâu này đi huhu

---------

Không lâu sau thì bên ngoài truyền đến tiếng của xe Jeep, Hà Văn Yến nhanh chóng ra ngoài, nhìn ra cửa sổ thì thấy Hà Văn Yến đang nói chuyện với lính cần vụ lái xe, đối phương cũng rất có mắt nhìn, không quấy rầy gia đình tư lệnh, khách khí chào hỏi rồi rời đi.

Không giống vẻ mặt nghiêm túc của ngày thường, trước mặt Diêm Vệ Quốc, trên mặt Hà Văn Yến luôn mang theo sự thẹn thùng và nụ cười như mới kết hôn. Trong sách viết rằng khi bà gả vào chưa được một năm và sau khi Diêm Vệ Quốc khôi phục chức vị thì rất bận rộn, thời gian ở chung cũng không nhiều.

Lúc đi vào, một đường bà ân cần nói chuyện với ông, nhưng sắc mặt Diêm Vệ Quốc lại như thường, thậm chí còn có chút lãnh đạm.

Diện mạo của Diêm Vệ Quốc chính trực, khí chất cũng rất ổn trọng, tuy không yêu nghiệt như con trai của mình nhưng lúc trẻ cũng là một soái ca mày rậm mắt to. Từ điểm này có thể thấy ngũ quan cấp kim cương và thân hình "long tường phượng tử" chắc giống với mẹ anh nhiều hơn, điều này có thể suy đoán rằng vợ trước của Diêm Vệ Quốc nhất định là một người phụ nữ cực kì xinh đẹp.

Lúc Hà Văn Yến giới thiệu Ôn Hinh, Diêm Vệ Quốc không hề lộ ra một biểu cảm nào dù trước đó đã có xích mích với nhà họ Ôn, thậm chí còn không để lộ một biểu hiện khó chịu nào trên mặt, ngược lại còn quan tâm ôn hòa trò chuyện vài câu về việc học và cuộc sống của cô, khả năng làm chủ tình huống làm người khác cực kì ấn tượng.

Lúc cô quay người, Hà Văn Yến nháy mắt ra hiệu cô nhanh chóng mang đồ ăn lên, còn bà thì tiến lên giúp Diêm Vệ Quốc cởi quân phục.

Ôn Hinh đặt đồ ăn lên mâm để bưng lên bàn ăn trong đại sảnh, lúc này mọi người đang từ từ lại đây. Được ăn no và có thể ăn ngon hơn nhưng không ai quá để ý đến chuyện này, huống chi là có nhiều đồ ăn đã tốt lắm rồi ai còn để ý đồ ăn đẹp hay không đẹp.

Nhưng Ôn Hinh là người hiện đại, dù ăn cái gì đều phải có màu sắc và hương vị nên lúc dọn lên cô đã trang trí sao cho đẹp hơn.

Những yêu cầu của Hà Văn Yến trong sách sẽ làm khó những bảo mẫu bình thường, vì họ chỉ là bảo mẫu chứ không phải là đầu bếp.

Nhưng đối với Ôn Hinh thì không sao, ở thời đại bùng nổ thông tin, có thể nói mỗi người đều là cao thủ dưỡng sinh, hơn nữa vì cô có hệ thống nên lấy nguyên liệu thức ăn cực kì tiện lợi. Vả lại cô còn là sinh viên trường nghệ thuật nên ngày thường rất coi trọng đến dáng người của mình. Các bữa ăn dinh dưỡng cũng liên quan đến việc chăm sóc khuôn mặt và bảo dưỡng thân hình, dinh dưỡng cũng có nhiều thành phần nên với những yêu cầu của Hà Văn Yến thì ít nhất cô cũng tính là thành thạo.

Ôn Hinh đặt nồi nấu đầu cá vào giữa cái mâm lớn, tiếp đến là một đĩa sườn xào chua ngọt nhỏ, chân giò hầm, điểm tâm ngọt là bánh tai mèo của Diêm Diệu Diệu, còn có hai đĩa salat, lúc trộn cô bỏ vào mỗi đĩa một viên muối biển, mỗi viên đều tinh khiết như kim cương, khi cho vào các món ăn đều rất tươi ngon. Đôi khi Ôn Hinh cũng sẽ bỏ muối biển vào nước suối, rồi nhúng mặt nạ giấy vào để đắp mặt, mỗi lần đắp mặt xong đều rất thoải mái, còn hơn cả những loại mặt nạ dưỡng ẩm.

Cô vén mái tóc đã lấm tấm mồ hôi trên trán, vừa mới đặt hai đĩa rau xong, chuẩn bị bưng lên thì nghe thấy tiếng nói chuyện rất to truyền trong phòng khách.

"...... Đồng chí Diêm Trạch Dương, cậu không nên phạm sai lầm trên vị trí của mình, làm việc phải lấy đại cục làm trọng, không thể đem ân oán cá nhân đặt lên đầu!" Không biết phía trước đã nói gì mà Diêm Vệ Quốc đập bàn một cái, gọi con trai mình là "đồng chí", có thể thấy ông rất tức giận.

Diêm Trạch Dương cũng không biết xuống từ lúc nào, đang ngồi ở đối diện ông, lưng thẳng tắp, vẻ mặt lạnh nhạt đầy cao ngạo.

"Hai người đừng cãi nhau nữa, thật vất vả mới gặp nhau một lần, mau ngồi xuống ăn cơm đã, Ôn Hinh!" Hà Văn Yến thấy không khí không ổn, khuyên một câu rồi nhìn về phòng bếp kêu lên.

Không khí này làm sao cô dám ra ngoài chứ, không phải thành bia đỡ đạn sao? Ôn Hinh không quá tình nguyện lên tiếng, chần chừ một chút vẫn phải mang đồ ăn lại.

"...... Ông có thể cùng kẻ thù "dĩ hòa vi quý", tươi cười như chưa xảy ra chuyện gì còn tôi làm không được, tôi không bắn chết bọn họ thì không thể sống hòa bình với bọn họ."

"Nghịch tử! Sao anh lại có suy nghĩ nguy hiểm này! Tôi không ép anh chung sống với họ, nhưng anh không thể giở trò sau lưng, đây là vẫn đề rất nghiêm trọng!" Diêm Vệ Quốc nghiêm túc nhìn đứa con trai duy nhất nói.

"Tôi chỉ dâng trả những gì mà năm đó bọn họ đã làm thôi, ông có thể mất vợ thì cưới người khác nhưng tôi lại không bao giờ quên mẹ tôi đã chết như thế nào!"

"Anh......"

Vừa lúc Ôn Hinh đi qua, Diêm Vệ Quốc không nói nữa, bầu không khí cực kì căng thẳng, Hà Văn Yến ở bên cạnh cũng không dám nói câu nào, nếu người vợ trước còn sống có lẽ có thể giảm bớt sự căng thẳng này, là vợ, là mẹ, người phụ nữ đó sẽ là người trung gian hòa hoãn hai người, chỉ cần nói một câu nói đã làm mọi chuyện qua hết.

Nhưng Hà Văn Yến lại không làm được, bà chỉ là một phu nhân đóng trên danh nghĩa đóng vai trò cho việc Diêm Vệ Quốc vào giới chính trị một lần nữa, còn với Diêm Trạch Dương thì bà chỉ là một người phụ nữ hám lợi bám vào cha anh mà thôi.

Hà Văn Yến rất rõ địa vị của mình, mà Ôn Hinh cũng đã xem rất nhiều bộ phim thể loại như vậy ở trường nghệ thuật, cô có thể nhìn ra vẻ tức giận hay xấu hổ của một số người.

Đây là một cậu con trai rất kiêu căng ngạo mạn, đang trong tối ngoài sáng mà chỉnh người, nhưng giấy không gói được lửa, anh bị cha phát hiện, Diêm Vệ Quốc là người vì quốc gia nên làm việc sẽ lấy đại cục làm trọng. Suy cho cùng, làm việc trong ngành chính trị không phải là chuyện đơn giản, lợi hại trong đó rất phức tạp, chỉ cần ảnh hưởng một chuyện nhỏ có thể ảnh hưởng đến toàn cục.

Một người vì báo thù cho mẹ, ghét cha cưới vợ, không cảm thấy chuyện mình làm là sai còn một người lại lo lắng anh lạc đường khó quay trở lại, tính khí ngạo mạn và tư tưởng đầy tiến bộ.

Ôn Hinh suy nghĩ một chút, hướng đi cuối cùng của quyển sách này là cha nam chính sẽ đạt được vị trí XX, nói chung chỉ cần nam chính không làm trái ý trời thì chỉnh mấy kẻ thù nhỏ này chắc là không có vấn đề.

Hơn nữa cô cũng cảm thấy, không phải Diêm Vệ Quốc không hận mà không muốn vì chuyện nhỏ mà mất chuyện lớn, kiềm chế trong lòng mà thôi, con trai của ông chỉnh người như vậy chưa chắc ông không sảng khoái, mà cuối cùng người đem sự việc áp xuống, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không không phải cũng là ông sao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!