Chương 49: (Vô Đề)

Editor: Chupachups

--------------

Ôn Hinh có chút kích động dựng thẳng lỗ tai, "Anh muốn làm gì em?" Nghe giọng anh, tai cô muốn mang thai luôn rồi.

Nghĩ đến eo thon của anh, đôi chân dài mạnh mẽ, cánh tay cơ bắp cuồn cuộn và sức nắm, còn có cơ bụng săn chắc, cô không nhịn được mà vặn vẹo mông trên ghế, trong lòng tràn đầy mong chờ.

Nói nhanh lên nha!

"Sửa cái tật lười biếng của em, mềm nhũn như sợi mì, ngồi thẳng lên, đẩy mông ra sau, ưỡn eo lên."

Ôn Hinh tức giận, "Xí!" một tiếng, ghế rộng như vậy, cô trực tiếp trườn lên đùi anh, không phải nói cô ngồi không ra dáng sao? Vậy cô nằm! Nằm thì được chứ gì?

Nhưng cô tưởng nằm trên đùi anh sẽ thoải mái, kết quả đùi Diêm Trạch Dương rất cộm, chắc là do nhiều cơ bắp, cô nằm thế nào cũng không thoải mái, không nhịn được nhúc nhích, kết quả tay quơ lung tung, khuỷu tay không cẩn thận chạm vào một đống đồ mềm mềm, sau đó cô nghe thấy trên đỉnh đầu "tê" một tiếng, rồi bị nhấc lên, đặt lên ghế ngồi.

Mặt Diêm Trạch Dương tối sầm lại.

Anh liếc nhìn tài xế phía trước, nghiêng đầu nói nhỏ với cô: "Em ngoan ngoãn cho anh, ngồi yên."

Ôn Hinh lập tức im thin thít như gà, trong lòng cười hì hì.....

Xe nhanh chóng chạy vào một khu dân cư kiểu lâm viên, cây cối xung quanh được chăm sóc rất tốt, tuy là mùa đông, trong khu vẫn có nhiều cây xanh tươi tốt, giữa dải cây xanh có mấy dãy nhà thấp tầng, cao nhất không quá năm tầng, thấp nhất cũng hai ba tầng, giữa một vùng nhà thấp bé, trông rất bắt mắt.

Xe rẽ vào một dãy nhà ba tầng, dừng lại.

Diêm ma đầu mở cửa xe cho cô, Ôn Hinh xuống xe, đứng bên đường nhìn xung quanh, bây giờ là hơn một giờ chiều, ánh nắng rất đẹp, chim hót líu lo, trên đường trong khu có vài người xách túi vội vã đi qua, họ đã quen với ô tô, không hề tò mò.

Diêm Trạch Dương nói chuyện với tài xế vài câu, xe nhanh chóng rời khỏi lâm viên.

Ôn Hinh đi theo Diêm ma đầu lên tầng ba.

Đi cầu thang bên cạnh, ánh nắng chiếu lên người cô, tâm trạng cô rất tốt, nên lên cầu thang nhảy chân sáo, xung quanh không có ai, cô liền nắm tay anh, bảo anh kéo cô đi, Diêm Trạch Dương nhỏ giọng nhắc cô ngoan ngoãn, đi đường cho đàng hoàng.

Nhưng anh vẫn kéo cô đi.

Mở cửa phòng tầng ba, Ôn Hinh bước vào, ngây người.

Không phải cô chưa từng thấy nhà trang trí đẹp, chỉ là thời này, nhà dân được trang trí thật sự rất hiếm.

Căn hộ bốn phòng ngủ một phòng khách rộng hai ba trăm mét vuông, trang trí trong phòng rất có gu, có cảm giác kết hợp phong cách Trung Âu, ghế sofa và đồ dùng bằng gỗ lim, trên trần có quạt, trên bàn trà có điện thoại, thảm trải sàn và đồ dùng đều theo phong cách Âu mới nhất.

Ôn Hinh kinh ngạc đi một vòng, mở cửa phòng tắm bên cạnh, phòng tắm thời này rất hiếm, ngay cả khu quân đội Kinh Đô như nhà họ Diêm cũng chỉ có bồn cầu, không có phòng tắm.

Nhưng ở đây lại có bồn tắm lớn bằng sứ, phòng tắm cũng rất rộng, có thể vừa ngâm mình vừa ngắm cảnh ngoài cửa sổ, phong cảnh ngoài cửa sổ rất đẹp, bầu trời mùa đông đặc biệt cao xanh, nhìn ra xa, trời quang mây tạnh.

Cô vào bếp xem xét, đồ đạc không đầy đủ, xem ra chưa từng dùng, nhưng phòng ốc rất sạch sẽ, không có bụi bặm, cũng không có dấu vết người ở thường xuyên.

"Phòng này của bạn anh à?"

Từ khi cô bước vào, Diêm Trạch Dương đã đóng cửa lại, thong thả đi đến tủ rượu mở ra, lấy một chai rượu vang đỏ ra, liền nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc vui sướng của Ôn Hinh, miệng còn thỉnh thoảng bình luận: "Phòng này đẹp quá, có bồn tắm lớn, còn có vòi hoa sen!"

"Tủ quần áo trắng kiểu Âu!"

Cô lại chạy đến cửa sổ kiễng chân nhìn xa, phòng ốc vừa rộng vừa thoáng, phong cảnh bên ngoài cũng rất đẹp, bây giờ cơ bản không có nhà cao tầng, mở cửa sổ ra không bị vật gì che khuất tầm nhìn.

Phòng ngủ trải ga giường và chăn đệm trắng mềm mại, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu ấm áp lên trên, sờ vào còn rất ấm.

Ôn Hinh trở lại phòng khách, thấy Diêm Trạch Dương thong thả mở nút chai rượu vang, rót rượu vào ly thủy tinh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!