Chương 48: (Vô Đề)

Editor: Chupachups

--------------

"Nói bậy bạ gì đó." Diêm Trạch Dương buông tay Ôn Hinh ra, dời mắt đi, chỉ vào chậu đầu cá, gật đầu với cô: "Nhanh chóng nấu đi, lát nữa còn kịp chuyến tàu, nhanh tay lên."

Diêm ma đầu lúc này lại mang cái bộ dạng quân đội ra, coi cô là lính của anh sao? Còn "nhanh tay lên"?

Nhưng Ôn Hinh rất nhanh bị anh làm phân tâm, phải rồi, Diêm ma đầu vì bị thương, lần này bên quân đội lại cho nghỉ thêm mười ngày.

Anh nói muốn dẫn cô đi Hỗ Châu chơi.

Ôn Hinh đã chán ngấy ở Lung Thành rồi, thành phố này cô đi sắp hết rồi, đến cả chợ đen có mấy cái, ở đâu, cô đều có thể kể ra vanh vách, trừ vùng ngoại ô và nông thôn, chắc không có chỗ nào cô chưa đi.

Khi Diêm Trạch Dương nói muốn dẫn cô ra ngoài chơi, Ôn Hinh mừng húm, Hỗ Châu ở bên Hương Cảng, kinh tế phồn hoa hơn Lung Thành nhiều, ô tô trên đường cái là chuyện thường thấy. Thời này, kinh tế mới hồi phục, chưa đạt đến thời kỳ phát triển nhanh chóng, nên mỗi thành phố, kinh tế nam bắc chênh lệch rất lớn, thậm chí khác biệt giữa các thành phố cũng rất lớn, các thành phố phía nam dù sao cũng phát triển nhanh hơn phía bắc.

Ôn Hinh nóng lòng, còn phải kịp chuyến tàu! Cô lập tức bỏ nhanh nguyên liệu vào nồi, đổ nước vào, đậy nắp lại, lửa nhỏ hầm là xong.

Sáng nay cô đã nói với bà Ngụy, cũng nói với Cố Thanh Đồng, xin nghỉ hai ngày.

Cố Thanh Đồng nhìn hai người, khi đến, một người vẻ mặt lạnh lùng ngạo nghễ, anh dũng hiên ngang, một người duyên dáng yêu kiều, thanh thuần thoát tục. Hai người đứng cạnh nhau, dù không có tiếp xúc da thịt, chỉ qua ánh mắt thân mật, Cố Thanh Đồng cũng cảm nhận được tình cảm nồng thắm của họ. Đúng là rất xứng đôi, như trà và nước, hòa quyện vào nhau, thơm ngát, rất lãng mạn.

Diêm Trạch Dương đứng sau Ôn Hinh, đánh giá xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Cố Thanh Đồng, quan sát cô từ trên xuống dưới, cô vẫn còn mang dấu vết của quá khứ.

Phụ nữ biết cách giữ gìn nhan sắc, khó mà đoán được tuổi tác qua vẻ bề ngoài, nếu Diêm ma đầu không phải vì tìm Ôn Hinh mà điều tra kỹ càng ở đây, anh ta nhìn thấy người này cũng tuyệt đối không thể ngờ, người phụ nữ trước mặt đã bốn mươi tuổi.

Cô trông chỉ như hai mươi tám đến ba mươi tuổi.

Anh lạnh lùng nhìn cô người yêu nhỏ bé ngây thơ nhiệt tình bên cạnh, đang vui vẻ nói chuyện với Cố Thanh Đồng: "Chị Thanh Đồng, mai em không đến đâu, anh ấy nói muốn dẫn em đi Hỗ Châu chơi, đi xe mất mấy tiếng, tối ngủ lại nhà khách, chắc chiều mai về."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Hinh rạng rỡ, đôi mắt to sáng long lanh, vừa nghe nói đi Hỗ Châu chơi, mắt sáng rực, không gì có thể kìm được trái tim đang bay bổng của cô.

Cố Thanh Đồng sao có thể không đồng ý.

"Hỗ Châu là nơi tốt, đến đó chơi vui vẻ nhé, đi xe lâu vậy, có muốn mang chút đồ ăn vặt đi đường không?" Cố Thanh Đồng ân cần hỏi ý kiến họ, cô có chuẩn bị sẵn đồ ăn vặt cho khách.

Ôn Hinh cười hì hì nói: "Không cần đâu chị Thanh Đồng, mua đồ ăn dọc đường là được, em ăn ít lắm, anh ấy đói thì có." Nói xong, Diêm ma đầu nhìn lại, Ôn Hinh hé miệng cười.

Cố Thanh Đồng cũng cười, cuối cùng tiễn hai người ra cửa.

Ra khỏi cửa, Ôn Hinh nhớ lại lời Diêm ma đầu nói về Cố Thanh Đồng, sau đó cô quên hỏi, bây giờ nhớ lại liền hỏi anh: "Anh cứ nói mãi về chị Thanh Đồng, chị ấy làm sao vậy?"

Diêm Trạch Dương nghiêng đầu nhìn cô, lạnh nhạt nói: "Đừng có tò mò, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi."

Lúc này lại không được hỏi sao? Ôn Hinh chu môi, lời này không phải anh nói sao.....

Trên đường người qua lại tấp nập, Ôn Hinh mặc áo len đỏ, rạng rỡ xinh đẹp, nhiều người đi đường ngoái đầu nhìn cô, có người đi xe đạp ngoái đầu nhìn, đi xa rồi, đâm sầm vào tường, Diêm đại thiếu nhìn thấy hết.

Anh nhíu mày, thấy Ôn Hinh bên cạnh anh vô tư lự, ngây thơ hồn nhiên, thỉnh thoảng còn lùi lại, mặt đối mặt nói chuyện với anh, anh không nhịn được nhắc nhở: "Lại đây, đi cẩn thận! Không được đi ngược chiều, không được chạy nhảy, bước chân đều nhau, ngẩng cao đầu."

Ôn Hinh đang cong môi cười: "..."

Chờ vào trong ngõ hẻm, Ôn Hinh giận dỗi cách anh hai thước, anh đi đường dương quan của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi.

Diêm đoàn trưởng nghiêm nghị, nhìn trước nhìn sau, xác định không có ai, liền nắm chặt tay cô vào lòng bàn tay, lúc này Ôn Hinh không vui, không biết Diêm đoàn trưởng nói gì đó, rất nhanh cô liền kéo tay anh, tươi cười rạng rỡ chạy nhảy bên cạnh anh, anh cũng không nói cô đứng không ra dáng, ngồi không ra dáng nữa.....

Từ Lung Châu đến Hỗ Châu đi tàu mất khoảng bốn năm tiếng, lần trước Ôn Hinh đi ga mua vé, đầu óc choáng váng, thời này, phương tiện giao thông đường dài chủ yếu là tàu hỏa, khoảng cách ngắn có ô tô, trong thành phố có tàu điện.

Nhà ga lúc đó là nơi náo nhiệt nhất của mỗi thành phố, xe cộ ra vào, ồn ào náo nhiệt, người đông nghìn nghịt, Ôn Hinh chưa thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy, đám người chen chúc vào nhau, lần trước đi tàu tâm trạng cô không tốt, liền mua vé theo người khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!