Chương 47: (Vô Đề)

Editor: Chupachups

--------------

Tay Ôn Hinh vẫn đang ôm eo anh, vòng eo thon gọn, ấm áp và nóng bỏng, ôm vào liền có cảm giác thỏa mãn khó tả.

Những cuộc cãi vã, đau lòng rơi lệ, tha hương cầu thực trước đây, khi ôm chặt người trước mắt, mọi thứ đều tan biến, chỉ còn lại cảm giác quen thuộc và nỗi nhớ nhung sâu sắc.

Cô áp mặt vào ngực anh, tham lam hít hà mùi hương trên người anh.

Sự bàng hoàng, lạc lõng trước đây, cảm giác mờ mịt khi trời đất bao la mà không có chỗ dung thân, khi anh ôm cô, liền tan biến ngay lập tức. Nghe anh nói, nghe anh thở d ốc, lòng Ôn Hinh tràn ngập cảm giác an toàn, cô thực sự là người thiếu cảm giác an toàn, chỉ có ở bên anh mới cảm thấy thỏa mãn.

Cảm giác được anh ôm chặt vào lòng, như thể được trân trọng như châu báu, nâng niu trong lòng bàn tay.

Ôn Hinh rất thích cảm giác này, thích dáng người anh, thích vẻ mặt nhẫn nhịn đau khổ của anh, thích cơ bắp cuồn cuộn, thích trái tim anh đập mạnh mẽ, mỗi lần ôm cô lại đập nhanh hơn, ngay cả vẻ mặt nghiêm nghị của anh cũng khiến cô nhớ nhung.

Anh khẽ kéo cô ra một chút, Ôn Hinh liền không vui.

Bình thường trong cuộc sống, cô có thể quan tâm chu đáo đến người khác, dịu dàng nhỏ nhẹ, nhưng thực ra đó chỉ là một thủ đoạn, trong tình cảm nam nữ, cô rất bá đạo, cô có thể trêu ghẹo người khác, nhưng người khác không thể trêu ghẹo cô, cô nhất định phải đứng ở vị trí chủ động trong tình cảm, không hẳn là chủ động theo đuổi, mà là người được yêu nhất, nhưng đồng thời cũng là người có quyền dừng lại.

Nhưng bây giờ quyền chủ động lại nằm trong tay anh, muốn hôn thì hôn, hôn xong lại dừng, điều này khiến cô không vui, rất khó chịu.

Khi Diêm Trạch Dương kéo cô ra, mặt cô liền không vui, anh muốn hôn thì hôn, muốn dừng thì dừng, anh càng không cho cô càng muốn. Anh kéo ra khoảng cách, Ôn Hinh liền dùng sức ôm chặt lại, nhưng sức cô yếu, không thể thắng được anh, đơn giản là nhón chân lên, như trèo cây, muốn bám lên người anh.

Diêm Trạch Dương sợ cô ngã, cô lại dính sát vào anh, quần áo trên người lại trơn tuột, chiếc áo lụa xanh lá cây này như thể làn da, căn bản không thể nắm được, huống chi bên dưới lớp lụa còn có làn da, còn trơn mềm hơn lụa...

Vì vậy, anh liền đỡ chân cô, nhưng tà áo xẻ quá cao, anh chỉ định giữ cho cô khỏi ngã, kết quả lại không tìm được chỗ đặt tay...

Làn da phụ nữ thật sự trơn mềm, ngón tay anh chạm vào bắp đùi cô, khi ngón tay thon dài của anh di chuyển xuống dưới, đầu ngón tay liền lướt qua...

Ôn Hinh cảm thấy toàn thân như bị điện giật.

Một tiếng r3n rỉ khó kìm chế thoát ra từ cổ họng cô, âm thanh đó khiến người nghe phải nóng ran cả người.

Quả nhiên, hơi thở của người đang ôm cô lại trở nên gấp gáp, không còn nói chuyện thay quần áo nữa, mà vội vàng hôn lên đôi môi anh đào của cô, hơi thở hỗn loạn, môi lưỡi quấn quýt. Bàn tay anh cũng không rời đi, khẽ khàng, lưu luyến ở nơi khó tả.

Những tiếng r3n rỉ khe khẽ thoát ra từ khóe môi cô đều bị anh nuốt vào miệng.

Đến khi anh suýt chút nữa mất kiểm soát.

Cuối cùng, đoàn trưởng Diêm vẫn dùng ý chí sắt đá của mình để kìm chế.

Cánh tay trắng nõn của Ôn Hinh miễn cưỡng ôm lấy cổ anh, nhìn vẻ mặt khó chịu của anh, trong lòng thầm buồn cười.

Cô vừa động đậy, anh liền nắm lấy cánh tay cô, muốn kéo xuống, trời biết khi cô giơ tay lên, cảnh tượng dưới chiếc áo lụa xẻ tà kia thế nào, Diêm Trạch Dương chỉ liếc nhìn, nhớ lại cảm giác mềm mại trước đây, đầu anh suýt chút nữa nổ tung.

Anh cảm thấy ý chí kiên cường chống lại sự tra tấn của mình, gần như đều dùng hết vào người cô.

"A, đau!" Anh vừa nắm lấy cánh tay cô, như nắm lấy một viên bánh trôi trắng muốt mềm mại, ngón tay liền lún vào thịt, anh không dám nắm mạnh, vừa nghe cô nói đau, lực đạo liền buông lỏng.

Ôn Hinh nhìn vẻ mặt cẩn thận của anh, có lẽ là bị ám ảnh bởi lần trước cô nói bạo hành gia đình, cô cố ý nói vậy, anh quả nhiên không dám động vào, cô không khỏi cười mỉm.

Nhìn thấy làn da trắng như tuyết ẩn hiện trong lớp áo xẻ tà, đoàn trưởng Diêm khó khăn lắm mới dời tầm mắt đi, "Em buông ra, mặc quần áo cho chỉnh tề."

"Em không!"

"Em muốn có thai sao?" Anh quay đầu trừng mắt nhìn cô.

Ôn Hinh suýt chút nữa bật cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!