Chương 46: (Vô Đề)

Editor: Chupachups

--------------

"Đến đây, ngồi xuống ăn cơm, đoàn trưởng Diêm, cậu đường xa đến đây, nếu không vội về thì ở lại đây mấy ngày, nhà tôi có phòng trống, dọn dẹp sạch sẽ, không cần phải ở nhà khách chi đâu." Ông Ngụy nhiệt tình mời khách vào chỗ ngồi.

Bà Ngụy cũng tươi cười rạng rỡ, đây là lãnh đạo của con trai út ở trong quân đội mà, bình thường nó về nhà ngày nào cũng nói đoàn mình thế này, đoàn trưởng mình thế kia, trong mắt hai ông bà, người này ghê gớm lắm, nhất định phải tiếp đãi tử tế.

Hơn nữa người ta vừa đến cửa đã mang theo đồ đạc, còn có cả hoa quả.

Ở Lung Châu bây giờ, hoa quả đắt đỏ lắm, không phải vấn đề đắt hay không, mà là có tiền cũng không mua được.

Diêm Trạch Dương ở nhà người khác thì luôn nghiêm chỉnh, lưng thẳng, ngồi ngay ngắn, dáng vẻ ấy, nhất cử nhất động dường như toát ra kỷ luật trong sự cẩn trọng, có tu dưỡng trong kỷ luật, lại còn mang theo khí chất trời phú, ăn một bữa cơm cũng có thể toát ra vẻ tao nhã của dòng dõi quý tộc châu Âu.

Chắc chắn nếu có máy quay ở đây, có thể quay phim được luôn ấy chứ. Ông Ngụy dùng đũa chung gắp thức ăn cho anh, anh lập tức khách sáo nói: "Được, cảm ơn ông Ngụy."

Ôn Hinh cúi đầu ăn cơm, nhớ lại cảnh anh ở nhà họ Diêm, xì xụp ăn mì thịt bò cô nấu, rồi liếc mắt nhìn bát trống không, hỏi một câu không vui vẻ: "Chỉ có thế này thôi à?" So với bây giờ, cô suýt chút nữa phun cơm ra khỏi miệng.

Bà Ngụy bên cạnh cười nói: "Đoàn trưởng Diêm, phòng trong nhà đã dọn dẹp xong cho cậu rồi, đừng ở nhà khách, tốn tiền, ở nhà thoải mái hơn. Thuận Tử lúc về thường nhắc đến cậu, nó mới vào bộ đội năm đó, tuổi nhỏ nhất, cậu ở bộ đội chăm sóc nó cẩn thận, giờ khó khăn lắm mới đến nhà, chúng tôi phải thay Thuận Tử tiếp đãi cậu cho tốt."

Chăm sóc cẩn thận? Chắc là cậu Thuận Tử kia bị đoàn trưởng huấn luyện đến thảm rồi, thỉnh thoảng cho chút quan tâm, liền coi như chăm sóc cẩn thận, Ôn Hinh bĩu môi nghĩ.

"Đúng vậy, đoàn trưởng Diêm, nếu cậu không ở nhà chúng tôi, mà ở nhà khách bên ngoài, Thuận Tử về chúng tôi cũng không biết ăn nói thế nào."

Hai người mỗi người một câu, Diêm Trạch Dương ngước mắt nhìn Ôn Hinh một cái, cô đang cắm cúi đếm hạt cơm, không nói tiếng nào.

Anh suy nghĩ một chút, nói với hai vợ chồng: "Vậy tôi xin phép không khách sáo, làm phiền hai bác."

"Không phiền, không phiền, đoàn trưởng Diêm..."

"Gọi tôi Trạch Dương đi."

"À!"

...

Chắc là hôm nay nhà họ Ngụy nấu thịt thơm quá, trên bàn vừa có thịt bò, vừa có sườn bò, thịt heo, lạp xưởng, ở cái thời đại nhà nào muốn nấu chút thịt, mấy nhà xung quanh đều nghe rõ mồn một.

Bữa cơm này của nhà họ Ngụy có chút xa xỉ, đối với các hộ gia đình khác, mùi hương này quả thực là k1ch thích cơn đói, khiến người ta phẫn nộ, mấy hộ đều mở cửa sổ, có người còn xuống dò xét, thấy mùi hương từ nhà họ Ngụy tỏa ra, lẩm bẩm mấy câu, không biết là chua hay là mắng, "Rầm" một tiếng đóng sầm cửa sổ.

Chưa ăn được bao lâu, một hộ trên lầu đã xuống, dẫn theo hai đứa trẻ, nói là xuống mượn chút gạo nấu cơm.

Nhà người ta có khách, bà ta dẫn hai đứa trẻ xuống mượn gạo, đến bà Ngụy cũng thấy khó chịu.

Đây là thấy nhà người ta có khách, không thể không cho mượn, cố ý đến xin.

Mọi người xung quanh cũng khá đồng tình với bà ta, một người phụ nữ góa bụa nuôi hai đứa con, không dễ dàng gì.

Nhưng bà góa phụ này có chút nhan sắc, bình thường lại thích tỏ vẻ đáng thương, đàn ông nhà này cho hai củ hành, đàn ông nhà kia cho hai đầu tỏi, tiếng tăm đã sớm thối hoắc.

"Bà thím, cho tôi mượn một nắm gạo, đủ tôi nấu nồi cháo là được, mấy bữa nay bọn trẻ chưa được ăn gì ra hồn." Bà ta nói.

Bình thường bà ta cũng đến xin ăn không ít, đều nói là mượn, nhưng bà ta khó khăn như vậy, ai nỡ bắt trả? Nói là mượn nhưng thực chất là cho, bà Ngụy cũng cho bà ta ăn không ít, nhưng hôm nay đoàn trưởng của con trai đến, bà góa phụ này lại đến xin đồ, bà Ngụy không vui ra mặt, người ta nhìn vào sẽ như thế nào? Đây là lãnh đạo của con trai mà.

Một bàn thịt, lại đi cho bà ta mượn gạo? Bà Ngụy mặt đen lại, vốc một nắm gạo lứt từ trong bếp, lại gắp mấy miếng thịt đầu heo và vài miếng lạp xưởng bỏ vào bát của bà ta, xuống bếp lấy thêm hai cái bát, một bát đựng gạo, một bát đựng thịt, bà Ngụy không còn gì để nói.

Bà thở dài, nói bà ta đáng thương thì đúng là đáng thương, một người phụ nữ nuôi hai đứa con, thời buổi này không chết đói đã là tốt rồi, nói bà ta không tốt thì đúng là mặt dày, không dày mặt thì bà ta và con cái sống sao được?

Bà góa phụ nói mấy tiếng cảm ơn, lúc đi còn quay đầu nhìn người thanh niên tuấn tú đang ngồi kia, vừa rồi bà ta đã nhìn trộm mấy lần, lúc này thấy đối phương nhìn sang, bà ta liền cười với anh, rồi mới kéo con cái đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!