Editor: Chupachups
--------------
Đầu cá trong nồi nước sôi sủi bọt lăn tăn, hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp phòng. Ôn Hinh bước vào, đứng lặng một lúc, đầu óc rối bời. Cô hít sâu, với tay lấy chiếc túi vải bố treo trên tường, cùng với đống sách vở lộn xộn trên ngăn tủ, vội vàng nhét tất cả vào túi.
Vừa thu dọn, cô vừa cố gắng bình tĩnh lại. Lúc nãy, cô đã bị anh chọc tức đến mức muốn nổ tung chỉ vì câu nói "xóa hộ khẩu".
Nghĩ lại, cô thấy mình thật sự quá dại dột! Tại sao cô lại cãi nhau tay đôi với anh chứ? Trứng chọi đá làm sao không vỡ? Cô lấy đâu ra vốn liếng để đấu lại anh, kết quả là chẳng được gì, chỉ rước bực vào người, có khi còn rước thêm cả đống phiền phức.
Sau khi phân tích thiệt hơn, cô bắt đầu hối hận.
Trong lòng thấp thỏm bất an, đến cả lọ gia vị cũng nhét vào túi lúc nào không hay. Khi cãi nhau, cô không cãi lại anh, định trả lại chiếc đồng hồ cho anh, nhưng lúc tháo ra lại ném đi. Lúc đó, cô cảm thấy ném đi mới hả dạ. Ừ thì hả dạ thật, nhưng bây giờ cô lại thấy khó chịu và sợ hãi. Liệu anh có thật sự giận quá mất khôn không?
Nếu thật sự bị xóa hộ khẩu thì sao? Lúc cô ném đồng hồ, cô thấy rõ ánh mắt của anh nhìn mình không đúng chút nào, nghĩ lại mà thấy run.
Cô đặt mạnh chiếc túi vừa thu dọn lên bàn, nhìn mặt bàn mà suy nghĩ. Lúc nãy, rõ ràng cô có thể dùng trí, sao lại cứ phải cứng đầu chứ? Cái loại người như anh, chỉ ăn mềm không ăn cứng, chỉ có thể dỗ dành, không thể mạnh tay. Điều này cô biết rõ mà, cứ cứng đối cứng chỉ tự rước phiền phức vào người, chẳng ích lợi gì.
Xúc động đúng là làm giảm chỉ số thông minh!
Chưa kịp ổn định cảm xúc, Cố Thanh Đồng đã bước vào.
Ôn Hinh thấy là cô ấy, vội vàng đứng dậy đi về phía bệ bếp. Cố Thanh Đồng nhìn cô, trên mặt thoáng nét cười.
"Hối hận rồi à? Người ta suýt bị em chọc tức đến bỏ đi đấy." Cố Thanh Đồng nhìn Ôn Hinh đang ngượng ngùng, đôi mắt đỏ hoe như mắt thỏ, người đàn ông kia cô ấy nhìn không sai, có thể bảo vệ con thỏ trắng nhỏ này thật tốt, ném đi thì tiếc thật, "Anh ta đến tìm em phải không?"
Ôn Hinh dựa vào góc bệ bếp, nhìn nồi nước sôi đang sủi bọt lăn tăn, bĩu môi nói: "Không biết, em với anh ta không thân lắm."
"Không thân mà khóc nhè à?" Da Ôn Hinh trắng, chỉ cần hơi ửng đỏ là có thể thấy rõ. Cố Thanh Đồng liếc nhìn vẻ mặt lúng túng của cô, đưa chiếc đồng hồ trong tay cho cô.
"Này, trả lại cho em, lần sau đừng tùy hứng như thế nữa. Phải nói chuyện đàng hoàng, đàn ông phải dỗ dành, dỗ dành rồi thì cái gì họ cũng nghe theo em hết. Chiếc đồng hồ này anh ta nói em muốn giữ hay ném thì tùy, bây giờ chị trả lại cho em, em tự xử lý đi."
Ôn Hinh nhìn chiếc đồng hồ, chiếc đồng hồ này trong mắt cô không có gì đặc biệt đẹp, so với đồng hồ hàng hiệu đời sau thì cũng chỉ đến thế thôi, nhưng vì người tặng khác nhau, nên nó trở nên quý giá hơn.
Cô nhìn một lúc rồi mới đưa tay nhận lấy, lập tức nhìn thấy vết xước trên mặt đồng hồ, chắc chắn là lúc rơi xuống va vào phiến đá, cô cũng không quăng mạnh lắm mà, có chút đau lòng sờ sờ.
Cố Thanh Đồng nhìn cô như vậy, khẽ lắc đầu, người đang yêu, làm gì còn lý trí và đầu óc mà nói chuyện.
"Anh ta đi rồi sao?" Ôn Hinh nhìn chiếc đồng hồ, giả vờ như vô tình hỏi.
"Chưa đâu, nếu chị không giữ lại, chắc chắn là đi rồi. Kinh Đô cách đây xa như vậy, đến một chuyến đâu có dễ dàng gì. Ôn Hinh, tình cảm không phải trò đùa, nếu em cảm thấy chia tay rồi sẽ không hối hận thì chị cũng không nói gì nữa."
Ôn Hinh quay người lại, vấn đề chia tay rồi có hối hận hay không cô chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng nếu chia tay rồi, anh ở bên nữ chính Tống Thiến, hoặc nghe tin anh muốn kết hôn gì đó, chắc chắn cô sẽ khó chịu, sẽ mất ngủ, sẽ... sẽ hối hận sao?
"Em tự nghĩ đi, chị bận đây." Ngoài kia còn mấy bàn khách, Cố Thanh Đồng không thể rời đi lâu được.....
Khu quân đội đại viện Kinh Đô.
Từ khi Ôn Hinh đi, nhà họ Diêm không còn ai dọn dẹp, tuy rằng cảnh vệ có thể đưa Diêm Diệu Diệu đến trường, nhưng Diêm Diệu Diệu khóc lóc mấy ngày liền, đòi Ôn Hinh đưa đi, còn đòi nước hoa quả, hộp cơm đẹp mắt và đồ ăn vặt. Hà Văn Yến cũng phải đi làm, căn bản không xoay xở kịp.
Chỉ có thể thuê một người giúp việc khác, là một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, có một trai một gái, chồng mất sớm, làm việc thủ công rất giỏi, tay chân cũng nhanh nhẹn, nhưng nấu nướng thì kém xa Ôn Hinh. Thời này, tay nghề của các bà nội trợ phần lớn chỉ đạt tiêu chuẩn no bụng, còn hương vị thì, không có nguyên liệu ngon thì làm sao có vị ngon được, nấu ra ăn được là tốt rồi.
Người giúp việc kia tuy đã làm ở nhà người khác nửa năm, nhưng nấu nướng lúc thì thiếu dầu, lúc thì thiếu muối. Tủ lạnh nhà họ Diêm không thiếu thịt, nhà ăn hậu cần hai ba ngày lại đưa mấy tảng thịt bò, thịt dê, thịt lợn tươi ngon đến, người giúp việc cứ như không nỡ lấy ra nấu vậy, mỗi lần chỉ nấu vài miếng nhỏ. Sau khi bị Hà Văn Yến nhắc nhở, mới chịu lấy ra xào, nhưng món xào, món hầm nấu ra so với lúc Ôn Hinh ở nhà thì khác một trời một vực, thịt vừa dai vừa cứng, không thể so sánh với món thịt sốt thơm mềm mà Ôn Hinh làm.
Quả là không có so sánh thì không thấy khác biệt, thời gian này, Hà Văn Yến đặc biệt nhớ Ôn Hinh, đứa trẻ này sao tự nhiên lại bỏ đi, đến giờ vẫn không có tin tức gì.
Diêm Vệ Quốc nửa tháng không về nhà, ngày nào cũng rất bận. Hà Văn Yến gọi điện mấy lần, ông nói tối nay sẽ về.
Vì thế, bà tan làm sớm, bảo người giúp việc nấu một bàn đồ ăn, còn tự mình xuống bếp làm món thịt kho tàu mà Diêm Vệ Quốc thích nhất. Lúc Ôn Hinh mới đến có làm một lần, lúc đó Vệ Quốc đã khen ngợi, sau này Hà Văn Yến cố ý học Ôn Hinh, Ôn Hinh cũng rất kiên nhẫn dạy bà cách làm, dùng tương đậu bản đặc sản tự làm, thêm một nắm tiêu Thanh Hải, lại thêm một ít tỏi non xanh mướt, khi ra lò, món thịt kho tàu có màu đỏ hồng hấp dẫn, miếng thịt nạc mỡ xen kẽ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!