Editor: Chupachups
--------------
Anh đặt chén rượu xuống, lập tức đứng dậy, ghé sát Ôn Hinh, hạ giọng nói:
"Đi ra ngoài với tôi."
Triệu Nghiên ngồi bên cạnh nghe thấy liền đặt đũa xuống, quay sang hỏi:
"Trạch Dương, có chuyện gì vậy? Đi, chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Anh ta cứ tưởng Diêm Trạch Dương đang gọi mình, nghĩ rằng có chuyện không tiện nói trong phòng nên lập tức đứng lên. Nhưng Diêm Trạch Dương chỉ cau mày, liếc anh ta một cái.
Ôn Hinh nhìn vào mắt Diêm Trạch Dương, thấy rõ vẻ mặt khó tả, như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Tự dưng cô cảm thấy buồn cười, vội cúi đầu bặm môi, mũi chân nhẹ nhàng cọ lên phiến đá dưới sàn, cố dời sự chú ý đi chỗ khác.
"Cậu cứ ngồi đó, tôi sẽ quay lại ngay."
Nói xong, ánh mắt Diêm Trạch Dương dừng lại trên người Ôn Hinh một giây, rồi im lặng bước ra ngoài.
Triệu Nghiên vẫn còn ngẩn người, ánh mắt có chút mờ mịt, nhìn sang Ôn Hinh như muốn hỏi gì đó. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, Ôn Hinh khẽ cười với anh ta, cầm khay cơm đi ra ngoài.
Đi thì đi thôi, dù sao cũng không thể trốn mãi, sớm muộn gì cũng phải nói rõ ràng.
Ở bàn bên cạnh, có người thấy Ôn Hinh rời đi bèn lên tiếng. Đó là ai nhỉ? Họ Lưu thì phải... hình như là Trưởng phòng Lưu. Người này rất thích tám chuyện, lần nào gặp cũng hỏi này hỏi kia.
Anh ta cười cười nhìn Ôn Hinh, nói:
"Ngụy Hân, để tôi giới thiệu cho cô một người. Đây là biên tập viên của tạp chí Lung Châu, họ Quách, tên Quách Phóng, năm nay hai mươi lăm tuổi."
Người thanh niên cao gầy đeo kính gọng vàng ngồi bên cạnh anh ta liền đứng dậy. Dáng vẻ thư sinh, phong thái hào hoa, nước da trắng trẻo. Đôi mắt sáng lên khi nhìn Ôn Hinh, thậm chí tròng kính còn phản chiếu ánh sáng.
Anh ta hồ hởi nói:
"Chào Ngụy Hân, tôi là Quách Phóng. Nghe nói cô đang ôn thi đại học, nếu có gì không hiểu cứ hỏi tôi nhé."
Anh ta hơi căng thẳng, vô thức đẩy gọng kính rồi bổ sung thêm:
"Sau này tôi sẽ thường xuyên ghé qua đây, mong được chỉ giáo nhiều hơn."
Ôn Hinh nhìn vẻ mặt hồ hởi của Trưởng phòng Lưu, rồi lại nhìn sang người thanh niên có phần lúng túng nhưng cố tỏ ra bình tĩnh kia. Trong lòng cô chỉ nghĩ: "..."
Lúc này, Diêm Trạch Dương đã ra tới cửa, bỗng quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Quách Phóng. Ngay lập tức, anh ném chiếc màn trong tay xuống rồi sải bước tiến về phía đó.
Áp lực từ anh tỏa ra ngùn ngụt như thể cao lên thêm hai mét rưỡi. Ôn Hinh chỉ cần nhìn sắc mặt là biết anh không vui. Bình thường Diêm Trạch Dương rất kiệm lời và trầm ổn, nhưng cô cũng từng chứng kiến anh nổi giận, đến cả micro cũng bị bóp nát. Lực tay mạnh đến mức đáng sợ.
Cô lo lắng có chuyện gì đó xảy ra, liền không nói không rằng chạy nhanh tới chặn anh lại, hạ giọng năn nỉ:
"Ra ngoài nói đi, có gì cứ ra ngoài nói, đừng ở đây... được không?"
Quách Phóng đứng tại chỗ, bị áp lực từ người đàn ông kia đè nén đến mức căng thẳng. Anh ta lúng túng ngồi xuống, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trong phòng có người tò mò hỏi:
"Vừa rồi là ai thế?"
"Không rõ, là khách trong này sao?"
"Nhìn dáng đi đó, chắc chắn là người trong quân đội rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!