Editor: Chupachups
--------------
Ban đêm, ánh đèn trong thành phố lần lượt tắt dần, từng con phố chìm vào giấc ngủ yên bình.
Dưới tầng trệt của dãy nhà bốn tầng, chỉ còn tiếng "tích tắc" đều đặn của chiếc đồng hồ treo tường và thỉnh thoảng vọng xuống âm thanh bước chân từ căn hộ tầng ba.
Ôn Hinh ngồi bên bàn, mượn ánh đèn điện mà chăm chú đọc sách. Một cây bút cài hờ trên tóc, tay vẫn cầm chặt một chiếc khác, mắt khẽ nheo lại, vừa đọc vừa đánh dấu những điểm quan trọng. Ban đầu, cô nghĩ rằng chỉ cần ôn tập sơ qua là đủ, bởi dù sao đây cũng là sách lịch sử của thời đại mà mình từng sống. Nhưng không—khi mở sách ra, cô mới bàng hoàng nhận ra mình đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết hư cấu!
Lịch sử trong sách thoạt nhìn rất giống với thời đại trước khi cô xuyên qua, nhưng thực chất có vô số điểm khác biệt. Không chỉ mốc thời gian bị thay đổi mà ngay cả những nhân vật quan trọng, thậm chí là tên của các lãnh đạo, cũng đã bị chỉnh sửa. Cô gần như muốn khóc ròng—chính trị mà cũng phải học lại từ đầu sao? Còn chưa kể đến địa lý! Khi lật đến quyển "Kinh tế địa lý Trung Quốc", cô cảm thấy như muốn đập đầu vào bàn—*ĐM! Toàn bộ thế giới đều bị đảo lộn! Đừng nói là địa lý, ngay cả ngữ văn cũng khác biệt...
*Nguyên văn: MMP (: mā maì pī) nghĩa tương tự son of a bi*** nhé :))) từ này bắt nguồn từ Tứ Xuyên. Mình để ĐM cho nó thân thương
Càng đọc, cô càng thấy tuyệt vọng, mái tóc rối tung vì liên tục vò đầu bứt tai. Cô nghiến răng nghiến lợi, hận không thể túm cổ Tống Thiến—tác giả cuốn sách này mà lắc mạnh một trận: Cô viết ra cái thứ gì vậy hả?! Nếu không phải tác giả là nữ, cô đã muốn đánh chết người ta từ lâu rồi! Giờ đây, cầm trên tay cuốn lịch sử hoàn toàn xa lạ này, Ôn Hinh thực sự khóc không thành tiếng.
Mà khổ nỗi, thời đại này không có sách giáo khoa chính quy, học sinh phải mượn tài liệu chép tay của người đi trước để học. Đám đàn anh đàn chị lớp trên gom hết sách vở hỗn tạp lại, chép thành một quyển, rồi bán cho cô với giá nửa đồng bạc. Trong đó không chỉ có ghi chú lung tung, còn xen lẫn các trích dẫn đủ thể loại, thậm chí cả bài xã luận từ báo chí. Tất cả những thứ này đều phải học sao? Nghĩ đến thôi mà cô đã thấy mệt mỏi.
Buổi tối, nhìn đống tài liệu chằng chịt chữ, đầu óc Ôn Hinh như muốn nổ tung. May mà ít ra ngôn ngữ trong thế giới này vẫn giống như trước, nếu ngay cả ngôn ngữ cũng bị sửa đổi, có lẽ cô đã gục xuống sàn mà khóc thét.
Nhìn thêm một lúc, cô bực bội ném bút xuống bàn rồi dọn dẹp mọi thứ. Ban ngày, cô có mua ít vải và len để mang cho bà Ngụy. Lúc đưa đồ, bà cụ lại trách cô tiêu xài hoang phí, dặn lần sau đừng mua nữa, nhưng ánh mắt thì không giấu nổi vẻ vui mừng. Bà lục lọi trong thùng gỗ, lấy ra một chiếc áo khoác màu xanh lục và đưa cho cô:
"Cái này là áo cũ của người nhà, trước kia chưa kịp may xong đã thất lạc, nhà bà cũng không có con gái nên con giữ mà mặc. Nếu không thích thì cứ cất đi, vải tốt lắm, đừng nhìn kiểu dáng có chút lỗi thời mà coi thường nó."
Ôn Hinh định từ chối, nhưng bà cụ cứ dúi vào tay cô, không còn cách nào khác đành phải nhận lấy. Khi dọn dẹp lại bàn, cô tiện tay cầm áo lên ngắm nghía—đây là một chiếc áo khoác dài kiểu sườn xám, rất giống với phong cách phu nhân danh gia vọng tộc thời Dân quốc. Tuy kiểu dáng đơn giản, không có hoa văn thêu, nhưng chất vải thì lại vô cùng tốt.
Lớp lụa xanh dưới ánh đèn phát ra ánh sáng mịn màng như ngọc trai, nhẹ nhàng phủ lên da thịt mà không hề gây cảm giác ma sát. Vừa mềm mại, vừa mát lạnh, như thể đây chính là làn da thứ hai của người mặc. Dù Ôn Hinh không rành về vải vóc, cô vẫn có thể nhận ra—đây chắc chắn là lụa tơ tằm thượng hạng!
Chỉ tiếc rằng thời đại này không ai mặc lụa nữa. Nếu cố tình diện nó ra ngoài, có khi sẽ bị người ta xầm xì bàn tán. Cuối cùng, cô quyết định dùng nó làm áo ngủ cho tiện.
Trước khi đi ngủ, Ôn Hinh kiểm lại tiền tiết kiệm—chỉ còn bảy trăm sáu mươi đồng. Điều này khiến cô cảm thấy vô cùng bất an. Tiền sinh hoạt trong bảy tháng tới, cộng thêm chi phí thi đại học, dù có trợ cấp thì cô cũng phải để dành thêm một khoản phòng thân. Số tiền này rõ ràng là không đủ!
Nghĩ đến đây, cô bắt đầu xem xét hệ thống của mình. Nó cho phép cô rút tinh chất từ nguyên liệu thực phẩm, chẳng hạn như gừng—khi rút ra, hệ thống sẽ giữ lại phần tinh túy nhất, loại bỏ tạp chất. Một củ gừng bình thường có thể bị loại bỏ tới 70% tạp chất, chỉ để lại phần tinh chất thuần khiết nhất.
Thời gian trước, khi đến chợ, cô đã mua một rổ đầy cá tôm giá rẻ chỉ với hai đồng bạc. Sau đó, cô dùng hệ thống để chiết xuất tinh dầu cá và nước mắm, rồi đem phần tôm cá còn lại bán rẻ với giá sáu xu. Tinh dầu cá sau khi rút ra chỉ cần nhỏ hai giọt vào canh là đã có mùi thơm đậm đà. Nhưng khổ nỗi, nó không bán được giá cao!
Càng nghĩ, Ôn Hinh càng cảm thấy chán nản. Nếu hệ thống này có chức năng tích trữ vật phẩm, cô có thể mua thật nhiều gạo và mì để bán dần khi cần tiền. Nhưng rốt cuộc, nó chỉ có chức năng rút tinh chất, vậy thì kiếm tiền kiểu gì đây?
Mà thôi, dù sao đi nữa, nếu phải lựa chọn, cô vẫn thích hệ thống rút tinh chất hơn. Bởi vì nó không chỉ giúp cô kiếm tiền, mà còn khiến những món ăn cô nấu trở nên ngon tuyệt hảo. Cô rất thích cảm giác nhìn người khác kinh ngạc khi ăn món mình nấu, rồi sau đó lại thòm thèm mà không thể ăn thêm. Trước kia, bạn cùng phòng đại học của cô từng rơi nước mắt vì cảm động khi ăn món cô nấu, rồi vừa ăn vừa gọi cô là "ba ba".
Hệ thống này, cô chủ yếu dùng để bồi bổ bản thân, chứ không định lấy nó ra làm công cụ kiếm tiền. Dù vậy, thời đại này quá thiếu thốn, bán thực phẩm cao cấp cũng không dễ. Nếu là thời hiện đại, cô chỉ cần bán dầu ô liu nguyên chất hay dầu dừa ép lạnh là đã kiếm bộn tiền. Ngay cả khi có người hoài nghi về nguồn gốc sản phẩm, chất lượng của cô vẫn đảm bảo cao cấp nhất trên thị trường.
Nhưng hiện tại... chẳng lẽ cô phải đi mua đậu phộng và hạt trà, rồi chiết xuất tinh dầu để bán sao?
Ừm... cũng không phải là không thể thử!
Hôm sau, Ôn Hinh mang theo một chiếc túi lớn đến cửa hàng lương thực thứ hai của thành phố Lung, đi một vòng quanh đó. Thành phố Lung tuy không lớn, nhưng gần các thành phố lớn xung quanh Hương Cảng, hàng hóa vẫn khá đầy đủ. Cửa hàng lương thực nằm cạnh bưu điện, người ra vào rất nhộn nhịp.
Cô xếp hàng một lúc mới đến lượt. Cửa hàng lương thực rộng vài chục mét vuông, đầy tủ và bao tải, chất đầy lương thực. Bên trong có một nhân viên ghi sổ, hai nhân viên thu tiền và bốn nhân viên giao hàng.
Lương thực gồm gạo, mì, đậu đỏ, đậu nành. Đến lượt Ôn Hinh, cô trực tiếp mua đậu nành. Trước đây, khi mua dầu cung đình và quần áo ở Kinh Đô, thiếu tiền nên cô đã đổi phiếu, trong tay có không ít phiếu lương toàn quốc, vừa lúc dùng để mua đậu nành.
Giá lương thực trong tiểu thuyết hư cấu này không hề rẻ, bột mì trắng một đồng tám hào năm, dầu nành tám đồng một hào tư, gạo tùy theo cấp bậc, có loại một đồng tám hào năm, cũng có loại một đồng bảy hào năm, bột ngô, hạt cao lương đều chín hào năm, đậu nành một đồng một hào sáu.
Ôn Hinh tính toán trong đầu, một cân đậu nành hệ thống có thể chiết xuất hai lượng dầu, chiết xuất xong vẫn còn dầu, chỉ là hệ thống chiết xuất ra loại dầu kém chất lượng, tỷ lệ chiết xuất thấp hơn một nửa, bình thường khoảng bốn lượng, đến lúc đó cô có thể bán đậu nành với giá thấp hơn một nửa, khoảng bốn, năm hào một cân, như vậy cô có thể kiếm được hơn một nửa tiền.
Vụ này vẫn khá lời.
Đến lượt Ôn Hinh, cô cười với nhân viên thu tiền: "Làm phiền chị, mười cân đậu nành." Nói xong, cô đưa tiền và phiếu lương thực. Nhân viên giao hàng nhìn Ôn Hinh, ít ai mua nhiều đậu nành như vậy. Ôn Hinh dùng túi lớn đựng đậu nành, không ngờ lại nặng đến thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!