Diêm Trạch Dương nhìn bố anh một cái, tiến lên từng bước, mở ra phong thư, phong thư chuyên dụng quân khu hơi to, bên trong có bảy, tám trang cũ kỹ, anh đem giấy viết thư lấy ra, lật xem được một nửa, gân xanh trên mu bàn tay đã tuôn ra.
Vốn cảnh vệ viên đang nghiêm túc đứng canh gác ngoài cửa, bị âm thanh ở bên trong truyền ra làm hoảng sợ, sau đó liền nghe thấy từ bên trong văn phòng thủ trưởng truyền ra rất phẫn nộ, lờ mờ mang theo mấy chữ con không tin các loại, nếu không phải người đi vào là con trai của thủ trưởng, cảnh vệ viên đã muốn xông vào rồi.
Không bao lâu sau, cửa văn phòng bị dùng sức mở ra, mặt Diêm đoàn trưởng lạnh lùng, trong tay cầm mấy tờ giấy đã bị anh nắm đến vặn vẹo, cửa cũng chưa đóng liền trực tiếp đi luôn.
……
Thạch Lợi An gần đây không tệ, vào nhà tòa soạn báo, bố anh ta cố ý tìm quan hệ cho anh ta, hiện tại ở tòa soạn báo coi như là một người doanh nhân không lớn cũng không nhỏ rồi, ngẫu nhiên còn có thể đóng góp mấy câu chuyện cho các tạp chí khác, viết một bài thơ.
Tuổi hai mươi, đã rất giỏi, đương nhiên, cái tuổi này, cũng là lúc não đầy phế liệu màu vàng( nghĩa là trong đầu nghĩ gì đều liên quan đến tình hoặc t*nh d*c).
Cuộc sống vừa mới ổn định xuống, anh ta liền nghĩ đến cô gái chuyển nhà lần trước ít nói trầm tĩnh đó, cô gái đó vẫn luôn đi theo một người hơn 80 tuổi vẫn tai thính mắt tinh, bà cụ tinh thần tràn đầy sống cùng nhau, bà cụ đó vừa nhìn liền biết không phải là hiền lành, mỗi lần ánh mắt nhìn chằm chằm anh ta đều giống như mắt cá chết sủi bọt mép, cùng người chết giống nhau dọa người.
Thạch Lợi An mỗi lần đưa cô gái về nhà, nhìn thấy cô ấy cách thật xa rồi mới chạy về, nghe nói bà cụ ấy còn thường xuyên giáo huấn cô gái đó, không phải đánh sau lưng, thì đánh ở cánh tay.
Anh ta cùng cô gái kia ban đầu chỉ là bạn học, anh ta lớn hơn cô ấy hai tuổi, tuy rằng cô gái kia sắc mặt vàng vọt, nhưng mà ngũ quan(tai, mắt, mồm, mũi, thân mình) lớn lên rất xinh đẹp, lúc ở trường học cũng rất dễ làm người khác chú ý, chính là tính cách của cô ấy không tốt, một ngày cũng không nói một câu, sau này anh ta tặng cô ấy mấy lần đồ ăn, mới từ từ làm quen.
Sau đó lại phát triển thành đưa cô ấy về nhà, lại sau đó……
Anh ta từ trên người cô gái đó nếm được mùi vị phụ nữ, đối với người đàn ông mà nói, kia thật sự là mỹ vị không gì hơn, nếu không có nếm qua thì không có cách gì cảm nhận được cái loại cảm giác sảng khoái có thể bay lên kia, cô gái kia không có người thân, nghe nói bố mẹ làm việc ở trong xưởng lớn, lại để cô một người ném ở trong nhà, cùng một bà cụ góa làm bạn, trong nhà nhiều năm chỉ có một cô gái trẻ với một bà cụ dáng vẻ già nua trầm lắng ở cùng nhau.
Ngay từ đầu Thạch Lợi An phát hiện cô ấy không dễ tiếp cận, nhưng chỉ cần đối xử với cô ấy tốt một chút, cô ấy sẽ trở nên vô cùng tin tưởng ngươi, sau khi anh ta năm lần bảy lượt đối xử tốt với cô ấy, cô ấy liền yêu thương nhung nhớ, lần đầu tiên là năm anh ta mười tám tuổi, trên đường đưa cô ấy về nhà, ở trong một khu rừng cây nhỏ không người.
Sau đó thời gian dài đến hơn nửa năm, anh ta đều đang lén lút lần mò đưa cô ấy về nhà, cho nến một ngày nửa năm sau, cô ấy cũng không đến trường học, nghe nói bỏ học rồi, sau đó anh ta chạy đến nhà cô ấy, phát hiện cô ấy đang bị bà cụ đó đánh đến tàn nhẫn, giống như là sắp chết, tê liệt ở trên giường bò dậy không nổi, sắc mặt tái mét như thiếu máu.
Bà cụ đó nhìn thấy anh ta, mắt trắng như mắt cá, cánh tay cầm lấy gậy gộc chân nhỏ liền đuổi theo, mắng anh ta súc sinh, sau lưng Thạch Lợi An bị đánh xuống mấy cái, sau đó anh ta đem bà cụ đẩy ngã, mới chạy trốn được.
Lại sau đó nữa, anh ta cũng không gặp qua cô gái đó nữa, cho đến một năm sau, nhà anh ta chuyển đến thành bên, có một đoạn thời gian quay về phòng cũ anh ta còn nghe ngóng một chút về tung tích của cô gái đó, nghe nói bà cụ đó mấy tháng trước chết rồi, cô gái đó bị bố mẹ đưa về nhà, rồi cũng không có tin tức nữa.
Thạch Lợi An ban đêm vô số lần, đều nằm mơ thấy cô ấy, dù sao cô ấy cũng là người phụ nữ đầu tiên của anh ta, nếm qua mùi vị đó, cái mùi vị mê hồn, khi trong đầu chỉ cần nghĩ đến, mỗi ngày mỗi đêm đều là bóng dáng cô ấy, làn da của cô ấy có bao nhiêu trơn mền, trước ngực có bao nhiêu mềm mại, lúc làm có bao nhiêu sảng khoái, lúc kêu lên có bao nhiêu êm tai.
Ở niên đại này kia là cấm kỵ, trong rừng và trên bãi cỏ không có dân cư, trong bóng đêm, đều là chuyện vô cùng kỳ diệu, không biết anh ta đã nhớ lại biết bao nhiêu lần, vì để giữ lại cái loại cảm giác đó, mỗi lần anh ta nhớ đến cô ấy, liền sẽ đem mẩu chuyện trong trí nhớ sửa lại, dùng tất cả từ ngữ trau chuốt đẹp đẽ mà anh ta biết cùng với sự táo bạo miêu tả viết ra, cơ thể cô ấy, làn da cô ấy, âm thanh cô ấy, lúc cô ấy chủ động, lúc cô ấy cao trào……
Vô cùng tinh tế, anh ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ đem mấy thứ này cho người khác xem, anh ta chỉ là đem chuyện tình trong trí nhớ viết xuống, lưu lại bản thân từ từ thưởng thức, mùi vị chậm rãi, bởi vì cơ thể thuần khiết của cô gái trong trí nhớ đó, thiêng liêng mà xinh đẹp, cho đến một ngày anh ta không cần, sẽ đem nó tiêu hủy không để lại dấu vết.
Cho nên, đồ anh ta tự viết, lén lút kẹp ở bên trong một chồng giấy báo ở dưới giá sách trong phòng, mỗi lần đêm dài sẽ lấy ra nhìn một cái, trên trang giấy đã dính đầy dấu vết anh ta không ngừng lật, cùng một chút dấu vết ố vàng……
Ở trang giấy cuối cùng anh ta viết tên cô gái kia, anh ta viết nói: Cô gái đó đem thanh xuân cùng lần đầu tiên cho tôi, tôi vĩnh viễn cũng không quên được cô ấy, cô ấy là đoạn tình yêu xinh đẹp nhất của tôi, cô ấy có cái tên xinh đẹp, cô tên Ôn Hinh.
Gần đây, Thạch Lợi An có chút bất an, mấy ngày hôm trước mẹ anh ta thu dọn phòng, vậy mà động vào giá sách anh ta, còn đem chồng giấy báo đó của anh ta tặng cho người khác.
Anh ta đuổi theo mẹ hỏi, đưa cho ai? Mẹ anh ta nói trong nhà có đến mấy người làm lính, đi đường mệt mỏi đến xin cốc nước uống, còn cho không ít tiền và phiếu phòng, buổi trưa ở trong nhà ăn bữa cơm.
Sau đó có một người làm lính nói, muốn mua ít giấy báo dán tường, biết được anh ta là toà soạn báo, bao nhiêu cũng được, cho không ít tiền, mẹ anh ta thấy tiền nhất thời sáng mắt, liền đem một chồng giấy báo anh ta để ở giá sách bán cho họ.
Những binh lính đó cầm lấy giấy báo liền rời đi luôn.
Hiện tại cũng tìm không thấy.
Thạch Lợi An với mẹ anh ta nổi ra một trận cáu kỉnh xong, mấy ngày này đi làm đứng ngồi không yên, trong lòng cứ âm ỷ có dự cảm không tốt, anh ta biết bản thân mình viết cái đồ gì, những miêu tả to gan đó một khi bị người nhìn thấy……
Anh ta chỉ nghĩ may mắn, người nhìn thấy nhưng không biết chữ, hoặc là người cầm được cũng không biết người viết là ai, anh ta cũng không có kí tên ở trên giấy, anh ta hoàn toàn có thể đến đấy và từ chối thừa nhận nó.
Liền ngay lúc anh ta tan làm, lái xe đạp trở về, lái đến một chỗ hẻo lánh, mới vừa rẽ một khúc, có một người liền đột nhiên lại đây, đem anh ta cả người cả xe lập tức đạp ngã, cả người liền giống như bị lực của một viên đạn đại bác bắn trúng, ngã ra xa hai mét, đâm cho anh ta váng đầu hoa mắt, đến câu r*n r*, đều nói không ra.
Anh ta nằm ở chỗ đấy nhìn thấy một người một bước qua đây, lãnh khốc đem anh ta kéo vào một căn phòng hoang vu không người ở vùng phụ cận.
Không lâu, bên trong truyền đến một tiếng kêu thảm thiết vì bị đánh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!