Đoàn văn công quân khu số người có hạn, các cô gái trong đoàn, không thể nói mỗi người trong nhà đều có bối cảnh hùng hậu, nhưng nhất định có một số người là con cái của nhà cán bộ, đến chỗ này bình thường cũng sẽ không lộ ra tình hình của bản thân trong nhà, nhưng mà chỉ cần xem quần áo mặc ngày thường, thói quen với sử dụng đồ vật, liền có thể nhìn ra, người nào ở vùng núi hẻo lánh, người nào là con cháu của cán bộ.
Cho nên, giữa con gái lúc đó có hai cực phân hóa rất nghiêm trọng, con cháu cán bộ tất nhiên là cùng con cháu cán bộ chơi với nhau, người ở vùng núi hẻo lánh vậy chỉ có thể cùng với những sơn thôn xa xôi cùng nhau đi lại, mọi người đều là bản năng của bản thân, lựa chọn đoàn thể của bản thân để làm bạn, hơn nữa tính thói quen bài xích một nhóm khác, khó mà hòa hợp.
Hàn Tú Lệ là có ý nghĩ như này, chính bản thân cô ta là gia đình xuất thân xa xôi bình thường, nhưng mà đoàn trưởng phu nhân là một người họ hàng của cô ta, ở trong đoàn cũng vô cùng chăm sóc cô ta, hướng về điểm này, cô ta bị quy vào trong vòng luẩn quẩn con cháu cán bộ.
Hôm nay chỉ đạo viên trong đoàn thật vất vả mà cho nữ binh nghỉ nửa ngày, sau đó trong đoàn có xe, vừa đúng lúc có thể ngồi trong buồm xe rộng rãi thoáng mát của xe quân dụng đi ra ngoài chơi, nhóm nữ binh giống như chim nhỏ trong lồng sắt được thả ra, đều chạy ra toán loạn, đi dạo phố, dạo cửa hàng bách hóa, mua đồ ăn mua đồ dùng, cái gì không mua cũng sẽ đi ra tấm tắc, thật không dễ dàng mới có thời gian đi ra ngoài hóng gió, đều không muốn ở trong đoàn đợi.
Gia đình con cháu cán bộ, điều kiện đều tốt, buổi trưa liền chọn một nhà hàng khách sạn tư nhân địa phương rất có tiếng, lúc này, đã xuất hiện tự kinh doanh cá thể rồi, cơ bản đều có một chút bối cảnh, không cần phiếu, giá tiền sẽ đắt một chút, nhưng mà, lương tâm đồ ăn, so với khách sạn quốc doanh(1) ăn ngon hơn, kẻ có tiền ở Kinh Đô chưa bao giờ thiếu, đồ ăn ngon luôn có người đến ủng hộ.
Quốc doanh(1): Do nhà nước tổ chức kinh doanh.
"Nhà này không tồi, buổi trưa ăn cơm ở đây đi." Năm nữ binh đoàn văn công ríu rít thương lượng, mỗi người các cô không ai thiếu tiền, trong nhà mỗi tháng sẽ trợ cấp cho các cô, bình thường trong đoàn không có chỗ tiêu, vừa mới ra, đương nhiên là phải ăn đồ ngon mua đồ tốt rồi.
Hàn Tú Lệ bị bỏ quên ở phía sau sắc mắt có chút khó coi, đoàn trưởng phu nhân mặc dù cùng cô ta là quan hệ họ hàng, nhưng cũng không phải là từ trong bụng bò ra, suy cho cùng kém một tầng, tuy là thường xuyên mời cô ta về nhà ăn cơm, đồ ăn cũng là cố nấu ngon, cũng sẽ mua cho cô ta mấy bộ quần áo, nhưng mà tiền trợ cấp này đó, cũng rất có giới hạn.
Trong nhà cô ta nghèo khổ, điều kiện cũng không tốt, là kiểu nghèo bị vây hãm ở trong vùng núi hẻo lánh ra không được, đừng nói cho cô ta tiền, mỗi tháng không đòi tiền cô ta là đã không tồi rồi.
Hiện tại trên phương diện cuộc sống cô ta chỉ có thể dựa vào tiền trợ cấp ở trong đoàn, cho nên dùng đồ đặc biệt tiết kiệm.
Thấy các cô đến nhà hàng như vậy, sắc mặt cô ta liền rất khó coi.
Tình hình hiện tại của cô ta ở trong đoàn văn công không tốt lắm, nhóm đoàn thể xuất thân nông thôn cảm thấy với cô ta không phải là giống nhau, những con cháu cán bộ trong thành khinh thường cô, hoàn cảnh của cô ta ngoài mặt cũng không có náo nhiệt như vậy, cho nên cắn chặt răng, không muốn làm cho những người này xem thường, cho dù cô ta không được lựa chọn xuất thân, nhưng mà cô ta ở trong đoàn một hai là dựa vào tướng mạo, liền muốn tìm một người làm cao để có thể ở lại trong thành phố, làm con cháu.
Thực ra cô ta cũng đến tuổi rồi, chị dâu đoàn trưởng của cô ta cũng cùng cô ta tiết lộ ngụ ý, muốn giới thiệu mấy người cảm thấy không tệ cho cô ta, dù sao ở đoàn văn công, cũng không có cơ hội gì để gặp được đối tượng thích hợp, hai vợ chồng đoàn trưởng chăm sóc cô nhiều năm, khẳng định phương diện này cũng muốn trách nhiệm.
Nhưng mà giới thiệu mấy người kia, tuy rằng diện mạo không tệ, nhưng chức vị đều rất thấp, không phải là tiểu đội trưởng, thì là hậu cần, chức vị cao nhất cũng chỉ là liên đội phó, cũng là xuất thân nông thôn giống như cô ta, nói không chừng ngày nào đó giải ngũ rồi, cô ta còn phải đi theo về quê trồng trọt làm ruộng.
Lòng dạ cô ta rất cao, tuyệt đối sẽ không lại trở về nơi vùng núi hẻo lánh như vậy, bất luận như thế nào, cô ta đều phải ở lại chỗ này.
Người vợ chồng đoàn trưởng giới thiệu cô ta nhìn không vừa mắt, chị dâu bà con xa của cô ta còn khuyên cô ta, những gia đình đó bối cảnh rất tốt, cha mẹ cũng chọn nhà gái có bối cảnh lợi hại, gia đình hơi có chút bối cảnh, mặc dù không biểu lộ ra, nhưng cũng đều nhìn không vừa mắt nữ đồng chí xuất thân từ nông thôn.
Hàn Tú Lệ không phục, nếu người trong nhà trai đã chọn nhà gái, vậy cô ta liền tìm một người trong nhà không có ai, cô ta liền lập tức nhìn trúng đoàn trưởng 146, trong nhà có bối cảnh, liền ở tại trong đại viện quân khu, đến phiên ai về với ông bà làm ruộng, anh ta cũng không, bởi vì anh ta chính là người địa phương, hơn nữa nghe nói anh ta mẹ đã không có rồi, hiện tại người kia là mẹ kế, mẹ kế hẳn là sẽ không xoi mói bối cảnh của nhà gái đi, cô ta chỉ mong sao chọn người không có bối cảnh.
Cô ta cố lấy dũng khí, hạnh phúc của bản thân chỉ có thể tự bản thân tranh thủ, nhưng mà mấy lần bày tỏ, đều là vội vàng nói mấy câu, Diêm đoàn trưởng cơ hồ không để ý đến cô ta.
Chẳng lẽ diện mạo của cô ta anh chướng mắt sao? Cô ta thường xuyên soi gương, mặt của cô ta là cô ta tự tin nhất, cô gái trong đoàn mặc dù xinh đẹp, nhưng mà, trên diện mạo cô ta vẫn là đẹp mắt nhất, làn da màu mật ong khỏe đẹp, tóc đen bóng trơn mượt, tết thành bím tóc để ở trước ngực, mặt trái xoan tiêu chuẩn, mắt hạnh nhân, cái trán đầy đủ, chị dâu đoàn trưởng đều nói với cô ta, khuôn mặt cân đối.
Cô ta không tin anh nhìn không trúng bản thân, nhưng sự thật là lâu rồi cô ta chưa nhìn thấy Diêm đoàn trưởng rồi, lần trước trừ bỏ một lần ở đại hội tuyên dương ra, bộ đội liên hoan cũng không nhìn thấy.
Mấy người nữ binh chào hỏi một tiếng, liền trước sau đi vào khách sạn, chọn bàn sạch sẽ ngồi xuống.
"Hôm nay ai chi tiền nhỉ?" Có một nữ binh trong đó đem đồ đã mua đặt xuống, hỏi mấy người khác, "Hàn Tú Lệ, đến cô mời rồi đi? Cô đều ăn của bọn tôi mấy lần rồi."
Hàn Tú Lệ sắc mặt khó coi, không lên tiếng, các nữ binh khác há hốc miệng, phục vụ cầm thực đơn đến, mấy người ríu tít chọn món, gọi tên đồ ăn.
Có mấy nữ binh mắt nhìn xuống cửa, "Ác ác ác……" Nữ binh bên cạnh cô ta, "Tôi nhìn thấy ai này? Là Diêm đoàn trưởng, anh ấy thế nào cũng ở đây? Mấy người xem……"
Mấy nữ binh vừa quay đầu lại, chỉ nhìn thấy có hai người đi đến, trong đó có một người mặc áo sơ mi, quần áo không giống nữ đồng chí có cúc cài ở dưới cổ, mà là thoải mái thả ra hai cúc áo, ở niên đại này mặc quần âu màu đen rất có phong cách tây, tay áo sơ mi tùy ý mà sắn lên, lộ ra cơ bắp ở trên cánh tay, cả người rất sáng sủa sạch sẽ, phong thái hơn người, gần như vừa tiến vào liền thành tiêu điểm của mọi người.
Giá trị nhan sắc niên đại nào cũng đều thích nhìn, ai lớn lên xinh đẹp ai lớn lên đẹp trai, ánh mắt dân chúng trước giờ đều là sáng như tuyết.
Diêm Trạch Dương hôm nay cũng có nửa ngày nghỉ. Đặc biệt tìm một người bạn cũ phụ trách nhân viên vật tư ở cửa hàng nào đó ra tụ họp.
Hai người muốn bao phòng nhà hàng khách sạn phải có ngăn cách, Diêm Trạch Dương rất ít uống rượu, nhưng mà hôm nay tìm được bạn học cũ, nhiều ít vẫn là uống một chút.
Hàng Lập Bình lớn hơn Diêm Trạch Dương một tuổi, anh ta đánh giá bạn học cũ, tuy răng hơn nửa năm không gặp, nhưng là dù sao vẫn cảm thấy anh với nửa năm trước không giống nhau, trước kia giữa trán là phong thái hiên ngang, con cháu cán bộ ít nhiều đều mang theo chút thái độ kiêu ngạo, nhưng hôm này thần thái lại càng hiện ra phấn chấn, có một loại cảm giác như có xuân phong.
"Trạch Dương à, chúng ta một số bạn học, nhưng chỉ có hai ba người không lập gia đình, cậu mặc dù đang ở bộ đội, nhưng vấn đề cá nhân cũng nên giải quyết một chút đi, lâu như vậy kẻo không được a." Trước kia nhắc đến chuyện này, Diêm Trạch Dương luôn luôn vững như núi Thái Sơn, khiêu khiêu long mày liền nói câu không lo lắng cũng thôi đi, nhưng bộ dáng không lo lắng kia thật ra là thật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!