Chương 33: (Vô Đề)

"Đối tượng của em, có……" Ôn Hinh giơ tay ra, làm bộ làm tịch đếm số.

Mặt Diêm ma đầu trầm đến nỗi sắp nhỏ ra nước rồi, nhìn bàn tay nhỏ bé của cô đang k*ch th*ch, mắt nhìn sắp ra lửa rồi, Ôn Hinh nhanh chóng bỏ tay xuống, đi đến bên cạnh anh lấy lòng, "Anh thật muốn biết hửm?" Nói xong tay nhẹ nhàng lay lay cánh tay anh.

Diêm ma đầu đem tay giãy ra, mặt như quan tài liếc nhìn cô. "Đừng lôi lôi kéo kéo, nói! Anh nghe!"

"Vậy vào phòng em nói nha, ở đây em nói không ra." Ôn Hinh cũng không kéo anh nữa, liền lẳng lặng mà dựa vào bên cạnh anh, mặt nhỏ ngửa lên giống như một bông hoa, nhìn anh, nũng nịu cùng cô thương lượng.

Ánh mắt Diêm ma đầu cảnh giác,:"Đi phòng em làm gì?."

Hừ, tính cảnh giác còn cao lắm.

"Nói loại chuyện đối tượng này, đương nhiên phải đi phòng em nói chứ, anh không dám đi hả, anh sợ rồi sao?" Cô cười nói lộ tám cái răng với anh.

Đoán chừng, tất cả đàn ông đều không thích nghe mấy câu không dám với sợ hãi này, nhất là Diêm ma đầu người đã làm sĩ quan huấn luyện trong quân đội, anh nhìn chằm chằm cô, còn có chuyện mà anh không dám?

Dám là tốt! Cuối cùng bị Ôn Hinh vừa lôi vừa kéo đẩy vào phòng.

Diêm Trạch Dương là lần đầu tiên vào phòng Ôn Hinh, vốn dĩ nơi này chính là phòng để đồ, tạm thời sửa chữa, ghép thêm giường người liền vào ở.

Anh đi vào, lông mày cau lại, chỗ này có chút nhỏ, thông gió cũng không tốt.

Bên trái là bàn, bên cạnh là một cái tủ gỗ thô, trên mặt bàn để mấy lọ linh tinh không biết là gì, trên giường trải khăn trải giường màu trắng ngà mềm mại, bởi vì không có tủ quần áo, cái chăn màu trắng ngà cũng đồng dạng được tiện tay xếp ở cuối giường.

Rèm cửa sổ ca

-rô màu vàng nhạt, được cột lại ở một góc cửa sổ, trên bệ cửa sổ với cái tủ đã thu dọn gọn sạch sẽ kia còn đặt lên hai bình thủy tinh, một cao một thấp, bên trên cắm hoa, ven đường quân khu nơi nơi đều là màu xanh màu vàng của hoa cúc dại, những bông hoa màu sắc nhỏ bé như thế này trang trí thêm vào phòng ngủ làm rõ sự sạch sẽ, ấm áp lại sáng rõ, cho dù chỗ này rất nhỏ, nhìn thấy cũng rất thoải mái, có một loại phụ nữ chính là hơi thở của nhà.

Ôn Hinh là người vô cùng hiểu và hưởng thụ cuộc sống, cho dù lại có hoàn cảnh tồi tệ, cũng làm cho bản thân có nơi ở thoải mái, đây là sự khởi đầu của cô, chuẩn bị đợi mười ngày nửa tháng nữa liền có lý do đi, cô cũng chưa có tốn nhiều tâm tình để thu dọn đâu.

Lúc đến gần giường, có một mùi không biết là mùi hoa hay mùi hương gì, hít vào trong đáy lòng, mùi hương mê người.

Chẳng qua, sạch sẽ là sạch sẽ, nhưng với người quân nhân đạt tiêu chuẩn mà nói, lại không giống nhau, đồ vật bày bừa rất hỗn loạn, chăn gấp không ra bốn góc, mấy đôi giày xếp lung tung, không có một đôi nào để ngăn nắp.

Mấy cái chai lọ ở trên bàn cao cao thấp thấp để loạn lung tung, quần áo sạch xếp qua loa ở trong rổ, có vài bộ quần áo vút ở trên.

Còn có quần áo đã mặc qua, tại sao lại mắc ở trên tường?

Tùy tiện nhìn qua, chỗ nào cũng không đủ tư cách.

Mặt và mắt Diêm ma đầu nghiêm túc như ra

-đa, kiểm tra một vòng đâu vào đấy, đến các góc trong phòng đều không bỏ qua.

Ôn Hinh nào biết nói gì, lúc cô đóng cửa, còn quay đầu nhìn qua, một thân quân trang, bóng lưng oai hùng mạnh mẽ, eo nhỏ, còn có một đôi chân dài lớn.

Nhịn không được mím môi lộ ra một chút tươi cười, cô đương nhiên nhìn ra được Diêm đoàn trưởng vì sao lại tức giận, chính là lần trước hẹn hò một lần kia, người ta tìm đến cửa rồi, nhìn thấy cô cùng nam đồng chí khác đứng cùng một chỗ, anh liền không thoải mái, thế là muốn tìm cô để nổi giận.

Điều này thể hiện gì đây, thể hiện rõ anh đã bắt đầu đem cô đặt ở trong lòng rồi.

Chứng minh hiện tại cô đã thuộc về trong phạm vi quản lý của anh rồi, nhìn xem, đây đều bắt đầu quản đông quản tây rồi, khi một người bắt đầu quan tâm cuộc sống của bạn, quan tâm đến bạn của bạn, liền đại biểu cho để tâm, vậy bản thân tóm lấy anh không phải là chuyện dễ như trở bàn tay rồi sao?

Cô mê mẩn thân thể cường tráng này đã lâu, khó lắm mới gặp được, làm sao có thể bỏ qua!

Trong phòng cũng không có chỗ để ngồi, vào phòng bên phải chính là giường.

Dẫu sao phòng nhỏ, Diêm ma đầu đứng ở kia, cả căn phòng giống như bị anh chiếm hơn một nửa, không khí bắt đầu mỏng manh, người có lượng hô hấp lớn điều này đều không tốt.

Cuối cùng Ôn Hinh kéo anh đến bên giường, ngồi xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!