Hà Văn Yến nghe thấy giọng nói của Ôn Hinh hỏi Diêm ma đầu: "Buổi trưa còn mấy món rau để tủ lạnh. Nếu đêm nay không ăn hết thì ngày mai phải vứt đi, cũng không thể đem cho người khác được, làm sao bây giờ?"
Cũng không nhất thiết phải vứt đi, có thể cho người khác nhưng cho đồ thừa thì rất bất lịch sự. Dù sao người nhà trong đại viện đều có điều kiện tốt. Không ai muốn ăn đồ thừa của nhà người khác cả, tất cả mọi người đều là người có địa vị, hơn nữa nhà thủ trưởng lại càng phải chú ý đến hình tượng của mình, nên đồ thừa không phải muốn cho người khác thì cho.
Sau khi cho họ, ở sau lưng họ sẽ bàn tán là lãng phí, đây là điều không tốt lắm, về phương diện này Ôn Hinh rất là để ý.
Điều này làm Hà Văn Yến rất hài lòng, Diêm ma đầu cũng liếc nhìn cô một cái.
"Không cần vứt, bỏ xuống đi, tôi ăn."
Hà Văn Yến: "..."
Thật sự nhìn thấy anh không chớp mắt ăn đồ ăn thừa.
Đại thiếu gia này thật sự ăn đồ thừa sao?!
Hà Văn Yến thoáng giật mình.
Đừng nhìn anh có em gái, trước kia chưa có em gái anh là con trai độc nhất trong nhà. Chưa kể được vợ chồng Diêm Vệ Quốc chiều chuộng lên trời xuống đất, về phương diện vật chất nhất định rất phong phú. Hà Văn Yến nhớ lại ngày đó khi mới gả vào nhà họ Diêm, có một lần, bà đã từng đặt một đĩa thức ăn thừa vào buổi trưa.
Là chủ nhiệm y tế, bản thân bà rất chú trọng đến vệ sinh thực phẩm, không khuyến khích ăn thức ăn thừa đã để lâu, tuy nhiên, Diêm Vệ Quốc không chủ trương xa hoa, lãng phí mà sống giản dị, thức ăn thừa cũng không quá ghét bỏ, ông nghĩ người khác có thể ăn thì ông cũng có thể ăn thức ăn thừa, không cần phải khác biệt ...
Nhưng đại thiếu gia vừa nhìn thấy, không nói lời nào đã cầm quần áo quay đầu rời đi, sau đó mấy lần không dùng cơm ở nhà nữa, bình thường đều ăn ở nhà ăn quân đội hoặc là nhà hàng quốc doanh.
Nhưng mà bây giờ...
Ôn Hinh ăn cơm xong, dọn dẹp một chút rồi đưa Diêm Diệu Diệu vào phòng vệ sinh rửa mặt tắm rửa, nhân lúc trời còn sáng, cô vội chạy ra con đường rợp bóng cây trong khuôn viên để duỗi thân thể thuận tiện lau khô mái tóc ướt.
Diệu Diệu chạy được nửa đường thì đi cùng với những người bạn nhỏ trong khu nhà chơi, Ôn Hinh thấy một cây liễu ở gần đó, nhìn xung quanh không có ai, lnâng chân mình đè bên gốc cây.
Bài tập hằng ngày của sinh viên trường nghệ thuật là kéo căng cơ bắp, nhờ thế mới làm cho cơ thể càng đẹp hơn, đường nét cơ thể cũng hấp dẫn hơn, gọi ngẫu nhiên một nữ sinh ra cũng là kị mã, kéo cơ xoạc chân cũng không thành vấn đề. Còn Ôn Hinh có thiên phú dị bẩm, gân cốt rất mềm dẻo, dù vài ngày không luyện tập cũng có thể giãn ra, giáo viên dạy thể hình nói rằng cô rất thích hợp để học khiêu vũ, nhưng Ôn Hinh không có đủ khả năng để tham gia các lớp học khiêu vũ, hơn nữa lên đại học mới bắt đầu học khiêu vũ thì đã có chút chậm.
Cô đợi cho mái tóc khô một nửa, định quay trở về thì thấy Lý Vệ Hồng dẫn một người đang đi đến tòa nhà hai tầng của nhà họ Diêm, còn vừa nói vừa cười.
Ôn Hinh đi theo sau lưng nhìn, càng nhìn cô càng cảm thấy quen mắt?
Cô chạy lên vài bước.
"Tống Thiến?"
Lý Vệ Hồng vừa nhìn thấy Ôn Hinh, lập tức vui mừng nói: "Ôn Hinh! Sao cô lại ở đây? Đây là bạn của cô đúng không? Cô ta nói là đến tìm cô có việc, tôi còn đang định đưa cô ta đến nhà họ Diêm tìm cô đó."
Gần buổi tối mùa hè, bầu trời tối rất chậm, sau bữa ăn, tóc của Ôn Hinh cũng sắp khô, sắc trời tuy còn sáng nhưng đã có chút tối, cô kinh ngạc nhìn Tống Thiến, mà khi Tống Thiến nhìn thấy cô sắc mặt cũng thay đổi trở nên rất khó coi.
"Vệ Hồng, để tôi nói cho cô biết, cô ta không phải là bạn của tôi , sau này đừng tùy tiện đưa cô ta vào khu nhà nữa." Trong lòng Ôn Hinh mơ hồ có một tia tức giận.
"Ôn Hinh, tớ chỉ đến đây trả lại cậu ..." Tống Thiến cắn môi nói.
"Tiền đâu?"
Tống Thiến lấy ra một cái túi, bên trong lẻ tẻ một chút tiền và một vài tấm phiếu, cộng lại cũng đủ mười tệ: "Nhiều như vậy, lần sau tôi sẽ trả nữa cho cậu..."
Ôn Hinh nhận lấy, mười nhân dân tệ cũng là tiền, cô cũng không từ chối.
Cô cúi đầu đếm số tiền trong tay, nhưng vẻ mặt Tống Thiến lại tối tăm nhìn cô.
Ánh chiều tà nhẹ nhàng chiếu lên thân thể Ôn Hinh, mái tóc đen dài như thác nước buông xuống sau lưng, cả người trông rất yên tĩnh và xinh đẹp. Nhất là chiếc áo cánh xéo cài cúc cổ điển màu trắng với thiết kế hơi chiết eo làm cô như mỹ nhân bước ra từ tranh Trung Hoa Dân Quốc. Lúc nãy giận dữ nhìn nàng, đôi mắt đen láy, đôi môi đỏ mọng, vừa thanh thuần lại xinh đẹp như vậy thật là khiến người khác vừa ghen tị vừa hận.
Chiều hôm nay Tống Thiến đã hỏi qua, biết rằng nhà họ Diêm là nhà có quyền có thế, gia đình có bối cảnh như vậy mới là thứ mà cô ta cần nhất, bình thường cô ta căn bản không thể tiếp cận với những nhân vật như vậy, bạn học trong trường đều là mọt sách, dù được bố trí công việc sau khi tốt nghiệp nhưng cũng đều là làm nhân viên nhà nước bình thường, điều này không có tác dụng gì với nàng cả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!