Chương 21: (Vô Đề)

3k9 từ :3

"Đánh em, đau lòng anh." =)))) Hy vọng ngày nào đó sẽ thấy câu này của b nam 9

Bưu điện phố Bali cách cửa hàng bách hóa không xa, đây là một tòa nhà ba tầng, ở đây đều là những ngôi nhà trệt nhỏ tồi tàn trên ngã tư đường, cũng xem như là những ngôi nhà cao tầng.

Ở cửa có một người đàn ông cao gầy, đeo kính gọng vàng, thanh niên hào hoa phong nhã không kiên nhẫn nói với một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi: "Mẹ, con phải đi làm đây. Sao lại xin cho con nghỉ?"

"Con đã là chủ nhiệm rồi, ai có thể quản được con? Con chỉ cần đi gặp xong là về. Mẹ nói cho con biết, cô gái lần này rất xinh đẹp, người giới thiệu cho mẹ nói, chỉ cần con liếc mắt một cái chắc chắn sẽ vừa ý."

Trên khuôn mặt trắng nõn của người thanh niên nở một nụ cười khinh thường. Một người làm bảo mẫu, mỗi ngày làm bao nhiêu việc nặng thì bộ dạng có thể tốt đến mức nào chứ? Phương Tuấn Quý hắn tốt xấu gì cũng là người có mặt mũi ở cửa hàng bách hóa và khách sạn quốc dân, nếu để cho người khác biết mình tìm được một bảo mẫu để xem mắt còn không khiến cho họ cười rớt răng à?

"Không sao, công việc đã sắp xong rồi. Gia đình chúng ta thu xếp được. Con chỉ việc đi xem mắt mà thôi. Người giới thiệu đã cam đoan rồi. Cô gái này còn có tay nghề thủ công nữa."

"Cam đoan?" Người giới thiệu nào mà hắn gặp trước đều không ba hoa chích chòe chứ, nói hắn sẽ yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên khi gặp cô gái đó. Nhưng thật tiếc khi hắn không thích một ai trong số họ. Người thì thấp hoặc xấu, người thì bàn tay thô ráp như ván cửa, hoặc bàn chân to như cái thuyền, hoặc không thể giao lưu với nhau được, vì vậy mà kéo dài đến 27 tuổi.

"Con nghe lời mẹ đi xem một lần đi, xem nhanh rồi về. Xem có hợp ý hay không, nếu hợp thì mẹ lập tức đi tìm cha mẹ cô ấy xin cưới, còn nếu thấy không hợp thì đi lướt qua, đứa nhỏ này, người giới thiệu lần này rất đáng tin cậy, không phải là thân thích bên cha ngươi giới thiệu, mà người giới thiệu lần này là người trong khu quân sự. "

"Là ai?"

"Đó là con dâu của cháu trai phụ trách hậu cần trong quân khu. Là bạn của cha ngươi bên cục lương thực. Tôn Trường Vĩ và cha con cũng thường xuyên liên lạc."

"Là người lần trước tìm con mở kho hàng mua đồ thanh lí sao?" Anh nhớ rằng người phụ nữ đó đã mua rất nhiều vải bố, còn có một số đồ len cao cấp bị lỗi, ấm nước, giày và mũ và nhiều vật dụng hàng ngày khác nhau, vì chúng là những sản phẩm đã bị lỗi cho nên không cần phiếu, người phụ nữ kia mua một hơi hết những thứ đó với giá hơn 300 tệ, ánh mắt rất độc, chuyên chọn những món hàng bị lỗi nhiều nhất.

"Đúng vậy, là cô ấy, Tuấn Quý à, con đã hai mươi bảy tuổi rồi, tết năm nay là hai mươi tám tuổi. Mẹ chỉ có một đứa con trai là ngươi thôi, nếu con không muốn kết hôn... Không những bất hiếu với cha còn..."

"Được rồi, được rồi, phiền phức quá, con sẽ không tìm một người làm bảo mẫu đâu."

...

Ôn Hinh đi theo vợ của tiểu Tôn ra khỏi cổng khu quân sự đã thấy có chút hối hận, cô nghĩ thầm, muốn bán chút đồ này nọ mà phải xây dựng trước một mối quan hệ, còn hy sinh nhan sắc có đáng không nhỉ?

Nếu xem mắt vừa ý thì tốt, còn nếu thất bại thì làm sao bây giờ?

Liệu bên kia có giúp cô đi lên con đường này không? Mà mấu chốt là con đường này ở trong tay đối phương, thời đại này không có hợp đồng hay bằng chứng nào khác, nếu nói chuyện không được chắc chắn con đường này sẽ không còn. Chẳng lẽ cô phải vì con đường kiếm tiền này mà lừa dối kết hôn sao?

Nhưng bây giờ không phải là lúc từ chối, cô đã đi được nửa đường rồi, cô có chút hối hận, vợ của Tôn Trường Vĩ cũng không dễ nói chuyện, Ôn Hinh sứt đầu mẻ trán, chỉ có thể cắn răng đi theo, đến lúc đó thì nói sau.

Trong khi im lặng suy nghĩ, vợ của Tôn Trường Vĩ đã vui vẻ nói: "Đến rồi, chính là ngôi nhà phía trước trồng cây dương kia là nhà trai của dì. Cách nơi làm việc của nhà trai rất gần. Chỉ cần đứng ở đó và đi bộ xung quanh một chút bên kia sẽ có người vẫy tay kêu chúng ta lại. "

Ôn Hinh lập tức đi theo sau cô con dâu hậu cần.

Mẹ của nhà trai kéo Phương Tuấn Quý từ cửa hàng bách hóa sang bên này, chỉ cách nơi đó hơn hai trăm mét. Khi hắn bước đến, trước khi người phụ nữ và người giới thiệu đến Phương Tuấn Quý đã gõ ngón chân không kiên nhẫn. Mẹ hắn cũng vậy. Biết là lãng phí thời gian mà còn kéo hắn lại đây, thậm chí còn bắt hắn đợi, những cô gái có công ăn việc làm đàng hoàng và ngoại hình ưa nhìn thì không tìm cho hắn, lại tìm một bảo mẫu mà hắn chưa thấy mặt, hắn cảm thấy rất mất mặt.

"Lại đây, nhanh lên, mau ra đây, chào đón người ta một chút." Dì của Phương Tuấn Quý thấy có người đi qua, lập tức chạy đến, giục hai người nhanh lên. Mẹ của Tuấn Quý là Lưu Quyên nói với con trai: "Trước mặt người giới thiệu không thể bày sắc mặt như thế với người ta, cười cho có cũng phải cười đến cuối cùng cho mẹ, còn nhìn trúng hay không thì để nói sau. "

Nói chung, phải là nhà trai đến nhà gái xem mắt, dù sao cũng là người muốn gả cho hắn, hắn phải chủ động, nhưng ai bảo điều kiện con trai của bà tốt quá chi, cuối cùng không còn cách nào, chỉ đành để nhà gái đến đây. Bình thường thì cô gái nào nghe nói điều kiện của Phương Quý Tuấn tốt như vậy, còn là chủ nhiệm của cửa hàng bách hóa đều rất nhanh đồng ý.

Suy cho cùng, ở thời đại này, nhà máy sản xuất thịt và cửa hàng bách hóa đều là những nơi mà ai cũng muốn chen vào, là đơn vị nổi tiếng. Nên không cần phải lo lắng về việc tìm kiếm đối tượng, các cô gái đều bằng lòng chủ động, nhưng chỉ tiếc dù là một người hắn cũng không nhìn trúng.

Lúc này Phương Tuấn Quý chỉ muốn nhìn một chút rồi rời đi, lần sau nhất định phải kiên quyết giải thích với mẹ mình sẽ không xem mắt những người không có việc làm chính thức, làm lãng phí thời gian.

Sau khi ra khỏi cổng, một nhóm người đứng dưới gốc cây dương, dì tám và dì bảy trong gia đình họ Phương đều tham gia góp vui dưới tàng cây, mẹ hắn và các dì đều đi lên trước chào hỏi và mỉm cười lịch sự với người giới thiệu.

Trên mặt Phương Quý Tuấn lộ ra vẻ chán nản, nhưng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một người phụ nữ mảnh mai xinh đẹp trong bộ váy trắng, tóc đen, môi đỏ mọng đang đứng đó mỉm cười dịu dàng.

Trong nháy mắt, trái tim hắn "thình thịch" nổi lên những gợn sóng, hắn nhịn không được lấy tay đẩy chiếc kính trên mũi của mình.

Người ở thời đại này đã lâu lắm rồi không có người mặc đồ màu trắng xinh đẹp này, hầu như mỗi người ra đường đều mặc màu xám, mặt mày cũng đầy sự chán nản, không phải là khuôn mặt sạm nắng như đất đen thì là hai má gầy hóp lại, không đẹp, hoặc màu da vàng vàng, thỉnh thoảng lại có một người mặc màu trắng nhưng lại có vẻ ngoài béo và xấu xí.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!