🍓Lạc Pyscho.
Nếu chủ nhật rảnh sẽ up thêm c13 :3
-----------------
Nghe cô ta nói vậy, Diêm Trạch Dương nhàn nhạt gật đầu, nói: "Tiết mục biểu diễn ở đoàn văn nghệ rất tốt."
"Thật sao? Hôm nay tôi múa chính, nếu đoàn trưởng Diêm thích, tôi đại biểu cho đoàn văn nghệ hoan nghênh ngươi về sau thường đến xem chúng tôi biểu diễn."
Nhìn dáng người đĩnh đạt của Diêm Trạch Dương, còn được nghe hắn khích lệ, nội tâm Hàn Tú Lệ tràn đầy sự vui sướng, có chút nhiệt huyết dâng trào, đáy mắt đầy sự nhu tình như nước nhìn hắn.
Diêm Trạch Dương thấy bộ dáng kích động của cô ta, mày nhíu lại, tùy tiện nhìn thoáng qua xung quanh, hình như mấy trăm người trong hậu trường của đoàn văn nghệ đều như có như không nhìn về bên này, hắn cũng không trả lời mà chỉ gật đầu rồi xoay người rời đi........
Hàn Tú Lệ đứng ở cửa hậu trường nhìn hắn thẳng đến khi không thấy bóng người, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, cô ta đã hai lần chủ động trò chuyện với hắn, chắc là lần này có thể nhớ cô rồi?
Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Diêm Trạch Dương cô đã yêu hắn, toàn bộ quân doanh không một ai có thể so được với phong thái và ngoại hình đẹp trai của đoàn trưởng Diêm, hơn nữa bối cảnh gia đình của hắn cũng rất tốt.
Cô lại là bông hoa đẹp nhất của đoàn nghệ thuật.
Ngay cả Triệu đoàn trưởng cũng nói con trai của Diêm Vệ Quốc có ánh mắt rất cao, người bình thường chỉ sợ làm chướng mắt hắn trừ phi phải thật tài giỏi. Nhìn xung quanh quân khu một vòng chỉ có cô ta là người xuất sắc nhất trong đoàn văn nghệ, đây cũng là cơ hội duy nhất......
Nhưng khi nhìn thấy cảnh này Triệu đoàn trưởng ở hậu trường lại lắc đầu, Hàn Tú Lệ là cháu gái con nhà họ hàng bên vợ hắn ta, từ nhỏ đã ở đoàn văn nghệ, cũng coi như là nhìn lớn lên nhưng lòng dạ lại rất cao, chỉ muốn gả đến kinh đô, bây giờ nhìn trúng con trai độc nhất của lão Diêm gia này.
Trong mắt của những người đến đây đều thấy cô ta là cháu gái con nhà họ hàng bên vợ hắn, mà con trai của lão Diêm gia này không phải là người thấy phụ nữ xinh đẹp mà nhìn không dời mắt.
Cháu gái này của hắn lớn lên cũng coi như xinh đẹp, nhưng kết quả người ta còn không để vào mắt, lập tức đã xoay người rời đi, vậy mà cô ta còn không nhận ra.
Sau hậu trường còn có mấy khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, một nữ binh trong đoàn văn nghệ dáng cao, trắng trẻo sôi nổi nói: "Cô đoán xem cô ta vừa nói gì? Hoan nghênh Diêm đoàn trưởng về sau thường đến xem đoàn văn nghệ chúng tôi biểu diễn......" Trong đó một người vặn vẹo khuôn mặt bóp cổ họng bắt chước giọng nói của Hàn Tú Lệ, làm những người khác bật cười.
Sự cạnh tranh trong và ngoài sân khấu của đoàn văn nghệ rất kịch liệt, chỉ có một diễn viên múa chính, ban đầu đều dựa vào thực lực mà chọn nhưng vì Hàn Tú Lệ có quan hệ với gia đình bên vợ của đoàn trưởng nên mới được múa chính làm những người diễn giỏi trong đoàn văn nghệ đều không phục làm mâu thuẫn bên trong ngày càng nghiêm trọng.
"Tưởng người ta xem trọng cô ta sao? Da mặt cũng thật dày, rõ ràng là đoàn trưởng Diêm chờ diễn xong mới đến hậu trường lấy đồ, vậy mà tưởng như dát vàng trên mặt."
"Ai nói không phải, cô không nghe cô ta nói sao, hôm nay tôi múa chính...... Hừ! Để lên múa chính như thế nào chẳng lẽ bản thân cô ta không biết? Ba đời nhà Diêm đoàn trưởng lớn lên đều rất đẹp trai lại có năng lực, cha lại là chức cao, về sau cũng là một người chức cao vọng trọng, sao có thể xem trọng cô ta chứ? Cũng không nhìn lại thân phận của mình, hừ!
Ngay cả cha tôi là thủ trưởng cũng không dám kết thông gia với Diêm tư lệnh."
"Ai da, cô đừng suy nghĩ nhiều, cha người ta còn muốn làm thông gia với Diêm tư lệnh đó." Một người nên cạnh trêu ghẹo nói.
"Cút cút cút, tôi đánh bây giờ, còn nữa, tôi có suy nghĩ đó thì thế nào? So với Hàn Tú Lệ kia thì tôi tốt hơn nhiều cô ta nhiều?"
......
Hơn bốn giờ chiều Ôn Hinh đi đón Diêm Diệu Diệu, trường tiểu học lúc này kiến trúc rất đơn sơ, đừng nhìn ở kinh đô thì sẽ khác, kinh đô lúc này chắc chắn không phải là một thành phố phồn hoa với những ngôi nhà cao tầng như thời đại sau này.
Nó thậm chí còn giống như một huyện nghèo hơn, dùng một từ để hình dung chính là, đất!
Đúng vậy, kiến trúc cực kì quê mùa, ngoại trừ khu vực trung tâm và những vùng xung quanh trung tâm, thì những nơi khác đều là đất, trường tiểu học có thể so với những ngôi nhà hiện đại ở một số vùng nghèo khó.
Đến giờ tan học, do trường học tràn ra rất nhiều bùn đất làm cho các học sinh nhỏ đều bị bẩn, chạy nhảy trên sân thể dục vào mùa hè làm bụi bay lên, xung quanh còn có đất cát, một số học sinh tan học còn chơi cát bên kia nữa......
Toàn thân không biến thành con gà vàng mới là lạ.
Cũng may trên người Diêm Diệu Diệu còn rất sạch sẽ, cô liếc mắt nhìn những nhóc con trong đám người kia, tuy nói con gái út của Diêm gia 6B tuổi nhưng thật ra tuổi mụ còn chưa đến.
Hôm nay Diêm Diệu Diệu nhìn thấy Ôn Hinh đã cao hứng chạy như bay lại ôm lấy đùi Ôn Hinh.
Cô bé ngửa đầu lên, đôi mắt nhỏ sáng lấp lánh nhìn cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!