Chương 100: (Vô Đề)

Editor: Chupachups

--------------

Khi con gái nhỏ Ngọc Tuyết lên tám tuổi, cô bé xinh đẹp như một thiên thần nhỏ, giống hệt mẹ mình, làn da trắng nõn nà, xinh xắn như búp bê phương Tây, ai cũng muốn ôm.

Buổi tối, trong văn phòng, thư ký hành chính đưa cho lãnh đạo một chiếc điện thoại di động, đây là chiếc điện thoại chuyên dụng của lãnh đạo ở nhà, trên đó chỉ có số điện thoại của bố mẹ và vợ. Diêm Trạch Dương bận công việc, tiện tay nhận lấy, liếc nhìn tin nhắn trên đó, là bức ảnh con gái tám tuổi gửi đến, cùng với một câu: "Bố ơi, con và mẹ đang chơi ở biển."

Hai ngày trước, vợ anh đưa con gái út ra nước ngoài du lịch, nơi đó nghe nói là "thiên đường bị lãng quên của trần gian", rất đáng để đi.

Là một người lính, trong lòng anh rất lo lắng cho sự an toàn của hai mẹ con, nhưng Ôn Hinh là một con chim nhỏ không thể nhốt trong lồng, càng giữ cô bên cạnh, cô càng muốn bay ra ngoài. Vào những thời điểm thích hợp, Diêm Trạch Dương cũng sẵn lòng cho cô sự tự do mà cô muốn, nhưng chơi thì chơi, một tuần là phải về, đó là thời hạn tối đa.

Anh liếc nhìn bức ảnh, chỉ thấy phông nền trong ảnh là biển xanh rộng lớn, dường như là một hòn đảo nhỏ xanh biếc được bao quanh bởi cát trắng, phông nền tràn ngập ba màu xanh lam, trắng và xanh lục tự nhiên, quả thực có cảm giác như đang ở thiên đường.

Trong ảnh, hai mẹ con đang chạy trên bãi biển, dưới ánh mặt trời, vợ anh vẫn có làn da trắng sáng, so với những người da đen rám nắng xung quanh, cô vẫn trắng đến chói mắt, mặc bộ bikini hai mảnh màu hồng phấn, kính râm đội trên đầu, mái tóc đen dài bay trong gió.

Ngực lớn, mông cong, dù đã ngoài 50 tuổi, vợ anh vẫn luôn có tâm hồn trẻ thơ, từ sau 30 tuổi, cô đã quên mất tuổi tác của mình, dù là thể xác hay tinh thần, cô đều giữ cho mình luôn ở thời điểm trẻ trung nhất.

Trong ảnh, vợ anh nhờ tập thể hình nhiều năm, vóc dáng gợi cảm không hề có một chút mỡ thừa, làn da luôn được chăm sóc tốt, trông như một phụ nữ 30 tuổi. Dưới ánh mặt trời, trong làn nước trong vắt bắn tung bọt trắng xóa, cô nở nụ cười rạng rỡ trước ống kính.

Cô con gái tám tuổi cũng được mẹ trang điểm như một nàng công chúa nhỏ, mặc chiếc váy tắm màu hồng phấn giống hệt mẹ, bước những bước chân nhỏ bé theo mẹ chạy trên bãi biển.

Hai mẹ con xinh đẹp đến kinh ngạc này là vợ và con gái anh, đôi khi anh cảm thấy tự hào, đôi khi lại cảm thấy phiền muộn, vợ anh không dễ già đi, con gái anh từ nhỏ đã xinh đẹp, anh phải bảo vệ con đường của họ, trông có vẻ còn rất dài, rất dài...

Đặc biệt là anh liếc mắt một cái đã phát hiện, nếu hai mẹ con đều ở trong ảnh, vậy ai đang dùng điện thoại chụp ảnh? Bàn tay lông lá kia là của ai?

Thư ký hành chính thấy lãnh đạo nhận điện thoại, mặt nhanh chóng đen lại, cũng không biết nhìn thấy gì, chỉ thấy lãnh đạo xóa thứ gì đó bên trong, rồi trả lại cho anh ta.

Sau đó lại tiếp tục xử lý công việc, thư ký cầm điện thoại định rời đi, thì nghe thấy lãnh đạo phía sau lên tiếng: "Tiểu Uông, gọi điện thoại cho vợ tôi, bảo cô ấy mau chóng về."

Thư ký là người hơn bốn mươi tuổi, tính tình vốn rất cẩn thận, anh ta vội vàng quay lại hỏi lãnh đạo: "Bảo phu nhân về, nếu phu nhân hỏi thì..."

"Thì nói tôi bị bệnh."

Thư ký: "..."

Anh ta cẩn thận hỏi: "Nếu Ôn phu nhân hỏi ngài bị bệnh gì ạ?"

Sau đó anh ta thấy vị lãnh đạo lớn trong văn phòng, mặt không đổi sắc nói: "Anh cứ nói với cô ấy, tôi bị đau tim."

"...... Vâng."

Ôn Hinh đang ở nước ngoài chơi vui vẻ, cùng con gái nghịch ngợm, còn định đi du thuyền về, kết quả nhận được điện thoại, nói Diêm ma đầu thân thể không khỏe, đau tim tái phát?

Nếu là trước đây, Ôn Hinh sao có thể tin chuyện ma quỷ này, thân thể anh ấy rất tuyệt, không ngại nói, cuộc sống vợ chồng hiện tại của họ rất thường xuyên, chất lượng còn tốt hơn nhiều người trẻ tuổi.

Buổi tối thân mật hai lần đều bình thường, hơn nữa anh ấy quanh năm có thói quen tập thể hình, thói quen chạy bộ buổi sáng anh ấy duy trì từ khi còn trẻ, đến tận bây giờ, cơ bắp trên người chưa từng lỏng lẻo, dù sao anh ấy là người rất tự giác, quản lý vóc dáng rất nghiêm khắc.

Nhưng hiện tại khác xưa, dù mỗi ngày ăn uống có chuyên gia dinh dưỡng điều trị, thân thể cũng có chuyên gia định kỳ kiểm tra.

Nhưng dù sao anh ấy cũng đã 60 tuổi, dù trông trẻ trung như 40 tuổi, tuổi tác vẫn là vấn đề.

Ôn Hinh rất lo lắng, nên hôm sau trực tiếp đi chuyên cơ về nước, xuống máy bay, bảo mẫu đón máy bay đưa con gái về nhà trước, cô chưa kịp thay quần áo, đã đến chỗ Diêm ma đầu.

Trong nước hiện tại là hơn 10 giờ tối.

Trong văn phòng Diêm Trạch Dương có một phòng nghỉ nhỏ, đôi khi bận quá, sẽ tạm thời nghỉ ngơi một chút. Thư ký nói với cô, lãnh đạo vừa ngủ.

Ôn Hinh nhẹ nhàng mở cửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!