Ôn Hinh về phòng, tức giận dậm chân, cha con đánh nhau, cá trong chậu thì chết, đúng là buồn cười!
Cô hoài nghi là, Ôn gia vội vàng tặng con gái qua đây, mà Diêm Trạch Dương không có lên tiếng chối từ, kỳ thật anh ta là nhằm mục đích này đi? Giống như trong sách, Hà Văn Yến đã từng miêu tả tâm lý người này là, anh không tìm mấy người tính sổ thì thôi, mấy người còn tự dâng mình tới cửa tìm đánh.
Phần diễn của nữ phụ cực ít, đừng nói gì mấy cảnh hỗ động với nam chính. Mấy cảnh miêu tả hai người toàn là nam chính lạnh lùng khinh thường nhìn nữ phụ vân vân.
Chẳng lẽ đây là tình tiết ẩn, không được nhắc đến trong tiểu thuyết?
Cô thở phì phì cởϊ áσ ngoài, treo lên giá áo, sau đó nằm lên giường, bình tâm tĩnh khí một hồi lâu, mới thở hắt ra một câu, thôi, vì cái ơn cứu mạng, cô nhịn!
Nửa đêm Ôn Hinh thiếu chút nữa bị hun chết, vị trí phòng của cô không tốt, trong phòng lại không có điều hoà, chỉ có cửa sổ, còn là ở góc tường, gió bị tường chặn lại hết, căn phòng bí bức như cái lồng sắt.
Hơn nữa do thay đổi chỗ ở, nên tận nửa đêm cô vẫn đang lăn qua lộn lại không ngủ được, nóng đến độ cô phải cởϊ áσ ngủ cuốn lại ném qua một bên, bên trong chỉ mặc một cái quần đùi tứ giác mỏng bằng lụa trắng, và một cái áo có phần ngực rộng thùng thình dài đến bắp đùi, đôi chân trắng trẻo lộ ra gác lên thành giường, nằm vậy hơn nửa đêm, mới ngủ được.
Mới vừa chợp mắt không bao lâu, đã bị tiếng đập cửa rầm rầm làm bừng tỉnh.
Ôn Hinh giận dữ vất chăn ngồi dậy, đi tới cửa dật mạnh ra, căm tức nhìn đối phương.
Sao dây dưa hoài vậy?
Người ngoài cửa đứng nghịch sáng với ánh đèn trong phòng khách, tay vẫn còn đang duy trì tư thế gõ cửa. Cửa vừa mở ra, người còn chưa thấy thì một mùi hương khó diễn tả ập vào mặt.
Thấy Ôn Hinh đầu tóc đen nhánh thấm đẫm mồ hôi đang trợn mắt nhìn anh, trên người chỉ mặc một cái áo dài từ ngực đến đùi, phía trên nhấp nhô lượn sóng, phía dưới trơn bóng, giống như chả mặc gì khác nữa.
Chuyện sau đó quả là hiếm thấy, dưới cái nhìn căm tức của Ôn Hinh, Diêm Trạch Dương lui về sau một bước, làm bộ ho một tiếng, hơi quay đầu đi, bộ dạng hùng hổ ngày thường biến đâu mất tăm.
Ngược lại hơi mất tự nhiên nói: "Đã 4 giờ, bốn giờ rưỡi tôi phải......"
Không chờ anh nói xong, Ôn Hinh đã tức giận phun ra hai chữ: "Đã biết!" Sau đó sập cửa cái rầm.
Diêm Trạch Dương đứng ở cửa ngơ ngác một hồi, mới quay đầu đi.
Ôn Hinh đóng cửa sau, ngẫm lại bộ dạng vừa rồi của hắn, hình như hơi khác thường, còn lùi về sau nữa chớ, cô đáng sợ như vậy hả? Như nghĩ đến cái gì, cúi đầu nhìn bản thân.
Phần ngực rộng thùng thình, cổ áo hơi rộng, nhưng chỉ lộ một kh* ng*c hơi sâu mà thôi, phía dưới cô cũng xuyên quần đùi, chẳng qua giấu ở dưới áo ngực, nhưng mà, người nào không biết thì nhìn qua trông như là không mặc gì...
Sau khi nhặt được hệ thống hồi cấp ba, mỗi ngày cô đều dùng sản phẩm bảo dường thuần thiên nhiên, cô còn mua rất nhiều hoa hồng tươi ăn được, dùng hệ thống tách chiết ra tinh dầu hoa hồng, một lần thôi là đủ phân lượng cho cả năm. Sản phẩm của hẹ thống đều là tinh phẩm, chỉ cần nhổ hai giọt vào nước, mùi hương đã khiến cho người ta có cảm giác như đang nằm giữa biển hoa tươi đẹp.
Sau khi tinh dầu được chiết xuất ra, phần chất lỏng còn dư lại cũng rất quý giá, hương vị rất tốt, trong hệ thống có không ít, đủ để cô uống mỗi ngày.
Bảo dưỡng cả trong lẫn ngoài như vậy, hiệu quả tất nhiên rất rõ ràng, dinh dưỡng đầy đủ nên cả người thần thái sáng láng, dễ chịu, làn da trắng nõn, mịn màng, ngay chính cô cũng vuốt nghiện không dừng lại được. Phải biết rằng ở trường nghệ thuật, mỹ nữ nhiều như mây, cô có thể ngỗi vững ở cái ngai hoa hậu giảng đường hai năm, dựa vào không chỉ là ngũ quan, dáng người đẹp, mà còn nhờ làn da sáng bóng khiến người trước mặt chói mắt.
Ôn Hinh kéo áo của bản thân, cạn lời.
Bình thường thấy anh ta tâm cao khí ngạo như con cưng của ông trời, không đặt người khác vào trong mắt, Hà Văn Yến còn nói anh ta trong quân đội được gọi là Diêm ma vương gì đó, làm cô sợ chết khiếp.
Giờ nghĩ kĩ lại thì, niên đại này cũng không phải hiện đại, thời kì này một bức ảnh minh tinh gì đó cũng không có, ảnh chân dung càng không phải nói, phụ nữ đi trên đường nhiều lắm là lộ cái tay với cẳng chân, nếu lộ từ đầu gối trở lên sẽ bị coi là thứ lẳng lơ ph*ng đ*ng.
Mấy thanh niên cỡ tuổi nam chính, còn ở trong quân đội, xung quanh toàn là đàn ông, phụ nữ khá hiếm thấy, ai mà không biết sẽ tưởng anh ta có kiến thức rộng rãi.
Trên thực tế vẫn là trai tơ đi.
Vừa rồi thấy cô, anh ta còn lùi vè sau một bước, quan sát kĩ sẽ thấy anh hơi khiếp sợ nữa.
Vừa nhoé tới liền nhịn không được cười ra tiếng, thật sự là mắc cười quá mà.
Kỳ thật lúc cô quyết định bước vào Diêm gia trong lòng cũng có tính trước, dù nhà cô đắc tội với họ, nhưng cũng chảng có gì phải sợ bởi vì cuối cùng thì nhà họ vẫn là "quân tử".
Ôn gia mệnh vẫn còn lớn, hơn một năm qua đi mà nhà người ta chỉ xoá mất cơ hội vào quân đội của con trai Ôn gia, trên thực tế cũng không làm chuyện gì với nhà họ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!