Ta híp mắt lại. Quả nhiên như ta dự đoán, Thẩm Như không chỉ là nữ tử đơn thuần nơi biên ải.
Thuý Nương có vẻ lo lắng,
"Phu nhân, xem ra Thẩm di nương không dễ đối phó, người phải cẩn trọng."
Ta chỉ mỉm cười đáp,
"Nếu nàng ta muốn chơi, vậy thì ta cũng sẽ chơi với nàng ta."
Mấy ngày sau, ta cùng Phó Hoài xuất hành đến chùa Pháp Hoa.
Dung nhan của ta càng thêm rực rỡ, như đóa mẫu đơn mới nở. Phó Hoài thỉnh thoảng liếc nhìn ta. Cảm giác hắn có được khi ở bên ta hoàn toàn khác với khi ở bên Thẩm Như hay Linh Lung. Con người ta vốn dễ bị cuốn hút bởi những cảm giác mới mẻ.
Khi tiếng động bất ngờ vang lên bên ngoài xe ngựa, Phó Hoài lập tức che chở cho ta, Phu nhân, đừng sợ.
Gã sai vặt vội vã hô lên:
"Quốc công gia, có sát thủ!"
Cuộc chiến sắp sửa bùng nổ nhưng ta lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Cảnh tượng này thật sự không khiến ta sợ hãi. Chỉ một lát sau, xe ngựa bị tấn công, Phó Hoài kéo ta nhảy xuống, trong khi hắn đang đấu với một hắc y nhân, ta rút chiếc trâm cài trên đầu trực tiếp đ.â. m vào cổ sát thủ, kết liễu sinh mạng hắn.
Máu b.ắ. n lên người Phó Hoài, hắn ngạc nhiên nhìn ta, Phu nhân, nàng...
Ta rút trâm, ôm chặt lấy hắn, khóc nức nở:
"Phu quân, chỉ cần chàng không sao là tốt rồi. Dù sao cũng cảm ơn chàng đã tặng ta chiếc trâm này, thật sự rất sắc bén."
Phó Hoài, ....
Sát thủ không thể chết. Phó Hoài ra lệnh ngăn cản kẻ kia tự sát
Hắn nhìn ta với ánh mắt không ngừng đánh giá, ta vỗ n.g.ự. c nói:
"Phu quân, sao chàng lại ngạc nhiên như vậy? Ta đâu phải là nữ nhân yếu đuối, ba tuổi ta đã chọc mù mắt tiểu công tử nhà bên rồi..."
Nhân cơ hội này, ta kể cho Phó Hoài nghe hết những chiến tích của mình. Trước khi Thẩm Như kịp tố cáo, ta đã chủ động thừa nhận. Sự chân thành tuyệt đối cũng là một thanh kiếm sắc bén. Nghe ta nói xong, ánh mắt Phó Hoài nhìn ta đã có chút vui mừng và tò mò.
Sự tò mò chính là dấu hiệu khi một người bắt đầu động tâm với người khác. Hắn vốn là tướng quân, quen với việc chiến đấu, sao có thể thực sự yêu thích một đoá hoa mềm yếu?
Lúc này, ánh mắt Phó Hoài nhìn ta còn hưng phấn hơn cả khi hắn cởi xiêm y của ta ở trên giường.
13.
Xe ngựa hỏng rồi, trên đường trở về, ta và Phó Hoài cùng cưỡi chung một con ngựa. Ta ngồi trong vòng tay hắn, suốt dọc đường cứ lải nhải mãi không thôi.
Phó Hoài thi thoảng phát ra những tiếng cười vui vẻ, lồng n.g.ự. c khẽ rung lên,
"Tên cháu trai của Trương Ngự Sử ấy, lại bị nàng đánh thành ra như vậy. Quả nhiên là phu nhân của ta."
Trương Ngự Sử nổi tiếng miệng lưỡi độc ác, từng mắng chửi không biết bao nhiêu quan viên văn võ. Phó Hoài cũng không ít lần bị mắng. Ta quay mặt đi, khi má ta vô tình chạm nhẹ vào môi hắn, ánh mắt hắn lập tức trở nên u ám, dễ dàng bị xao động.
Ta hỏi,
"Phu quân, chàng nói xem, ta làm thế có đúng không?"
Ta làm ra vẻ mặt chờ được khen ngợi.
Phó Hoài cố tình tiến lại gần, người hơi nghiêng về phía trước, ôm trọn lấy ta, rồi lại cười vui vẻ,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!