11.
Linh Lung coi như đã hoàn toàn bị hủy hoại.
Phó Hoài vì muốn lão phu nhân nguôi giận, liên tiếp ba ngày không đến gặp Thẩm Như. Thẩm Như dù lo lắng đến thế nào, cũng đành bất lực.
Mà lão phu nhân mất đi con cờ Linh Lung, lại giao quyền quản gia cho ta, coi như bà ấy vừa mất con gái nuôi lại mất con cờ, tất nhiên oán hận Thẩm Như, sai người cố ý hạn chế tài chi tiêu của nàng ta.
Khi biết Phó Hoài suốt ba ngày qua đều ngủ lại phòng ta, lão phu nhân gọi ta đến bên cạnh trò chuyện. Bà ấy đối xử với ta vẻ ngoài ân cần nhưng chẳng mong ta và Phó Hoài hòa hợp.
"Con dâu à, dù sao con cũng là chủ mẫu, tính tình không thể quá nhu nhược, Quốc Công gia là phu quân của con chứ không phải là tướng quân biên cương của Thẩm Như, để mặc nàng ta có thể độc chiếm!"
Ta cúi đầu, khẽ mỉm cười,
"Lão phu nhân nói phải."
Lão phụ nhân này, giờ mới nghĩ đến ta sao? Lúc đầu bà ta còn muốn uy h.i.ế. p ta cơ mà. Ta hiểu rõ mục đích lão phu nhân gặp ta hôm nay, liền chủ động đề nghị,
"Vậy chẳng bằng để phu quân cưới thêm hai mỹ thiếp nữa đi."
Lão phu nhân lập tức lộ vẻ hài lòng,
"Chỉ có gia đình dòng dõi như Sở gia mới sinh ra được nữ nhi hiểu lý lẽ như vậy!"
Ta chỉ cười mà không đáp.
Kiếp trước, là ai đã cố tình làm kinh động chiến mã của Phó Hoài, để nó đá vào lồng n.g.ự. c cha ta? Cha, mẹ, tỷ tỷ, cả ba người đều quá lương thiện, luôn coi trọng lễ nghĩa, liêm sỉ hơn tất thảy. Còn ta từ nhỏ đã tàn nhẫn, lớn lên lại càng đắm chìm trong những mưu kế thâm sâu.
Lão phu nhân trực tiếp giao chuyện chọn thiếp cho ta,
"Con dâu là nữ nhi của đại nho, hẳn có mắt nhìn người, chuyện chọn thiếp cứ giao cho con."
Trong lòng ta khẽ cười nhạo.
Lão phu nhân không muốn đắc tội với Phó Hoài nhưng lại muốn khuấy động mâu thuẫn giữa ta và Thẩm Như. Nếu ta chọn thiếp thất cho Phó Hoài, chắc chắn sẽ đắc tội với Thẩm Như, còn về phần Phó Hoài... liệu hắn có vui mừng không thì chưa chắc.
Nhưng dù là gầy gò hay đầy đặn, ta cũng phải chọn ra vài người.
Nửa ngày sau, Phó Hoài nghe tin mà đến, thấy ta đang chăm chỉ chọn lựa tiểu thiếp cho hắn, vẻ mặt hắn bỗng chốc trở nên lạnh lùng.
"Phu nhân… nàng thật sự muốn nạp thiếp cho ta sao?"
Ta giả vờ ngây ngô,
"Phu quân, nam tử có tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, sao phu quân lại hỏi như vậy? Hơn nữa, phu quân đã đến tuổi nhược quán, hiện giờ dưới gối lại không người nối dõi, ta làm thê tử đương nhiên phải lo liệu rồi."
Hắn còn rất quan tâm đến ta, thế nên mới hoài nghi chuyện nạp thiếp. Nhưng nếu chán ghét rồi, có lẽ hắn sẽ chẳng màng đến nữa.
Phó Hoài nhíu mày,
"Cho nên nàng muốn để người khác sinh con cho ta?"
Ta mím môi,
"Vì sao lại không thể?"
Phó Hoài há miệng, dường như bị một đ.ấ. m đánh trúng, Sở Sắt!
Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!