8.
Sau khi về nhà mẹ đẻ, ta sai người trong phủ ở trước mặt Linh Lung tung ra tin đồn Thẩm di nương đang tích cực chuẩn bị mang thai. Từ đêm tân hôn đến nay, ta vẫn luôn đẩy Phó Hoài về phía Thẩm Như, khiến Linh Lung thực sự nghĩ rằng Thẩm Như đang dùng hết mọi cách để giành được sự sủng ái của hắn.
Linh Lung đương nhiên không thể ngồi yên. Tuổi của nàng đã không còn trẻ, vài năm nữa mang thai sẽ càng khó khăn. Không có con cái bên cạnh, một tiểu thiếp cuối cùng cũng sẽ bị bỏ rơi, không được lão phu nhân bảo vệ được mấy năm.
Thuý nương đến bẩm báo:
"Phu nhân, Linh Lung di nương đã đến khóc lóc trước mặt lão phu nhân, lão phu nhân liền trách mắng Quốc công gia. Tối nay, Quốc công gia sẽ qua viện của Linh Lung di nương."
Dung mạo Linh Lung tầm thường, tuổi đời cũng đã hai mươi ba. Phó Hoài đã sớm chán ghét nàng. Theo như tin tức Thuý nương dò la, Phó Hoài đã lâu không hề gần gũi nàng. Linh Lung muốn mang thai, hẳn phải dùng đến những phương pháp chẳng thể để người ngoài biết.
Không lâu sau, Thuý nương lại dò hỏi được thêm vài chuyện, báo lại cho ta:
"Phu nhân, quả nhiên Linh Lung đã sai người đến chốn Tần Lâu Sở Quán, mang về một số hương liệu kích thích."
Hừ, đó đều là những thứ ta đã dùng qua rồi.
Có một số loại hương liệu dễ nhận ra. Những thứ ở Tần Lâu Sở Quán, sao có thể qua mắt Phó Hoài?
Hợp hoan tán ta dùng là thứ quý hiếm khó tìm, giá trị vô cùng.
Tối hôm ấy, Phó Hoài quả thật đến viện của Linh Lung, nhưng chẳng lâu sau hắn đã vội vã bỏ đi, sau đó lập tức đến gặp ta. Ánh mắt hắn nặng nề, trong con ngươi dường như có tia máu, hơi thở hỗn loạn, hắn vội vã ôm ta, khẩn thiết gọi:
"Phu nhân, ta thực sự rất nhớ nàng! Mấy ngày nay nàng cứ đẩy ta ra, tối nay ta có thể ở lại không?"
Nhưng khi chúng ta sắp sửa thân mật, ta đột ngột đẩy hắn ra, giả vờ chán ghét mà bịt mũi lại. Ta không nói thêm lời nào nhưng đủ để Phó Hoài hiểu rõ.
Phó Hoài vội vàng giải thích:
"Phu nhân, Linh Lung... nàng ta... thế mà lại bỏ thuốc ta."
Ta mở to mắt, ra vẻ sợ hãi, nói:
"Cái gì? Có chuyện như vậy sao? Nhưng... thật sự là ta không chịu được mùi này. Dù sao ta cũng rộng lượng nhưng không thể chấp nhận mùi của nữ nhân khác trên người phu quân."
Phó Hoài ngay lập tức hiểu ra, hắn xấu hổ cười một tiếng:
"Vi phu lập tức đi tắm."
Kể từ đêm tân hôn, dù Phó Hoài muốn lưu lại, ta vẫn tìm đủ lý do từ chối. Tối nay, hắn nhất định sẽ không rời đi. Ta ra hiệu cho Thuý nương đi làm một việc:
"Đi nói cho Thẩm di nương biết, Quốc công gia bị Linh Lung hạ thuốc, lại đến viện của ta rồi."
Thuý nương lập tức đi làm theo.
Chẳng bao lâu, Phó Hoài từ trong phòng tắm bước ra, hắn rất vội vàng nhưng cũng để ý đến ta. Không có gì lạ, chính hắn cũng biết mình chưa hoàn toàn chiếm được trái tim ta, đương nhiên cần phải cẩn trọng.
Không bao lâu sau, Thẩm Như quả thật hùng hùng hổ hổ tìm đến ta. Nàng ta đứng ngoài cửa gọi vài tiếng, tiếc là Phó Hoài chẳng thèm để tâm. Ta cố tình khóc, tiếng khóc mềm mại quyến rũ khiến lòng người say đắm. Phó Hoài rất thích điều đó.
Nhưng Thẩm Như ở ngoài cửa có lẽ đã sắp phát điên rồi. Phó Hoài bị hạ thuốc, trực tiếp đến tìm ta mà không phải đi tìm nàng, điều này có nghĩa là gì? Trong lòng Thẩm Như rõ ràng hơn ai hết.
Ngày hôm sau, Thuý nương đến bẩm báo:
"Phu nhân, đêm qua, Thẩm di nương mang roi đến gặp Linh Lung, còn đánh nàng ta một trận."
Ta không nhịn được cười ra tiếng.
Linh Lung muốn quyền thế và địa vị. Nhưng Thẩm Như lại muốn có Phó Hoài. Nàng ta ngây thơ cho rằng Phó Hoài là của nàng, tình cảm giữa họ không ai có thể chen vào. Thẩm Như không thể trực tiếp gây khó dễ cho ta, nhưng nàng lại có thể tìm cách trừng trị Linh Lung.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!