Chương 3: (Vô Đề)

4.

Kiếp trước, a tỷ chẳng những ngay ngày đầu vào phủ đã bị dằn mặt, đêm tân hôn lại bị phu quân lạnh nhạt suốt một đêm, đến hôm sau dâng trà cũng bị thân tộc Phó gia bắt bẻ đủ điều.

Nhưng ta thì khác.

Ta dứt khoát không đi dâng trà. Bên lão phu nhân sai người đến thỉnh mấy lượt, ta chỉ nhàn nhạt đáp: Hôn sự có biến, mọi việc còn phải bàn bạc kĩ hơn.

Lão phu nhân cùng em chồng hùng hổ kéo đến, khi ấy ta đang sai đám nha hoàn sắp xếp của hồi môn trong sân. Vốn định mượn cớ sinh sự, nhưng khi trông thấy ta chăm chú phân phó, đếm từng rương sính lễ, hai mẹ con kia nhất thời luống cuống.

Lão phu nhân liền hòa hoãn nét mặt, giọng điệu cũng nhẹ nhàng đi mấy phần:

"Tân nương làm vậy là có ý gì? Có chuyện gì thì cứ từ từ thương lượng."

Ồ, giờ lại biết thương lượng rồi ư? Sao kiếp trước lại ép tỷ tỷ đến cùng đường như thế? Phó Hoài không viên phòng cùng a tỷ, lão phu nhân lại đổ hết tội lên đầu a tỷ  rằng a tỷ bất tài, không có đức hạnh, đến cả trượng phu cũng không giữ nổi.

Ta bày ra vẻ sầu muộn, nói:

"Việc gả sai là sự thật, ta vốn không nên bước chân vào phủ Quốc Công. Nay chỉ muốn mang theo hồi môn lập tức rời đi."

Cha mẹ ta thương yêu hai tỷ muội ta hết mực, mẫu thân lại là ái nữ của đệ nhất phú hộ, sính lễ của ta và a tỷ mỗi người đều có tới một trăm tám mươi rương, trong giới thế gia Kinh thành cũng hiếm ai sánh kịp.

Lão phu nhân lập tức cười xòa, nói lời hòa giải:

"Việc đã đến nước này, thì chỉ đ.â. m lao đành phải theo lao. Con và A Hoài đã viên phòng, sao có thể nói đi là đi? Danh tiết là việc trọng đại nhất đời nữ nhân!"

Vừa nói, ánh mắt bà ta liền đảo qua một sân đầy hòm rương sính lễ. Bề ngoài thì hòa ái dễ gần. Nhưng kiếp trước, bà ta biết tỷ tỷ là người giữ lễ nghi, quyết không dám khinh suất tổn hại danh tiết nên mới dám chèn ép a tỷ đến cùng đường.

Nhưng ta sẽ không như vậy.

Ta giỏi nhất là phô trương thanh thế.

Danh tiết là cái gì? Có thể đem ra mà ăn no bụng được sao?

Ta còn đang ra vẻ đau lòng thì Phó Hoài từ trong cung vội vã quay về phủ, hẳn là đã nghe hạ nhân báo lại, bước chân gấp gáp không ngừng. Ta liền nắm lấy cơ hội, lên tiếng:

"Đêm qua, ta thật sự không nhận ra Quốc Công gia. Nếu sớm biết Quốc công gia có người trong lòng, sao ta nỡ chen chân vào tình yêu của các người? Dẫu ta là chính thê, nhưng nếu không được yêu thương thì cũng chỉ là kẻ dư thừa mà thôi."

"Ngẫm lại, cũng là lỗi của ta. Trước kia chỉ nghe nói công tử Ôn gia là một chính nhân quân tử, bên mình không có tiểu thiếp thông phòng. Đêm qua ta ngộ nhận Quốc công gia là Ôn công tử nên từ ánh mắt đến tận cõi lòng đều đong đầy bóng dáng phu quân."

Ngụ ý là: đêm qua ta thâm tình như thế, cũng chỉ vì tưởng người mình thành thân là Ôn Sinh.

Ánh mắt Phó Hoài lập tức trầm xuống, ẩn hiện tia không cam lòng. Hắn đã thèm muốn thân thể ta nhưng như thế vẫn chưa đủ.

Ta phải khơi dậy ý chí chinh phục trong lòng hắn, càng muốn đoạt được lòng ta, hắn càng lún sâu, tưởng đó là tình cảm thật lòng.

Nam nhân mà, càng khó có được thì sẽ càng quý trọng.

Lão phu nhân liên tục đưa mắt ra hiệu cho Phó Hoài. Hắn ngoài mặt là chính nhân quân tử, tuyệt đối không thể không gánh trách nhiệm. Hắn giả vờ đạo mạo, lòng dạ lại tính toán khôn lường. Bởi vậy, hắn sẽ không để ta rời đi.

Phó Hoài bước đến trước mặt ta, vô thức dịu giọng đến chính hắn cũng không nhận ra, trong lời nói đã mang vài phần ôn nhu:

"Phu nhân, ta đã tâu rõ cùng Thánh thượng, việc gả sai chẳng thể đổi lại, chỉ đành tiếp tục đ.â. m lao phải theo lao. Nàng không cần rời phủ Quốc Công. Từ nay về sau, nàng chính là thê tử của Phó Hoài ta."

Ta chớp mắt, ánh nhìn hoang mang rơi vào hai thiếp thất đứng bên cạnh. Một là Thẩm Như hồng nhan tri kỷ được mang từ chiến trường về, mày mắt anh khí, bên hông còn vắt một chiếc roi.

Ta híp mắt, chợt nhớ tới vết roi chi chít trên cơ thể a tỷ khi xưa...

Người còn lại là Linh Lung, nghĩa nữ của lão phu nhân, từ nhỏ đã theo lão phu nhân, cùng phe cùng cánh cùng chung kẻ địch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!