Chương 14: (Vô Đề)

22.

Thẩm Như đột nhiên trở nên thông minh hơn.

Một đêm nọ, khi Phó Hoài về muộn, tình cờ gặp phải Thẩm Như đang múa kiếm. Tay phải của Thẩm Như đã tàn phế, nàng dùng tay trái múa kiếm, dù có chút vụng về nhưng vẫn tạo thành hoa kiếm uyển chuyển.

Phó Hoài vốn luôn thích ngắm nhìn sự kiên cường của nàng, có lẽ biểu hiện này của Thẩm Như lại gợi cho hắn nhớ về những hồi ức ở biên cương, vì vậy đêm đó Phó Hoài cùng nàng quây quần bên lửa uống rượu. Hai người tuy không ngủ chung nhưng rõ ràng đều có thiện cảm với nhau.

Khi nghe tin này, Thúy Nương tỏ ra tức giận:

"Phu nhân, Quốc công gia vẫn luôn nghĩ rằng người đã mất đi một đứa con, tiểu tỳ còn tưởng rằng Quốc công gia thật sự thương tiếc đứa trẻ ấy! Ai ngờ lại quay lại với Thẩm Di nương như vậy!"

Ta chỉ khẽ cười, trong lòng lại càng thêm tò mò về thân phận thực sự của Thẩm Như. Thúy Nương là người trung thành nhưng rốt cuộc vẫn không hiểu được tâm tư của nam nhân.

Trong kinh thành này, mỹ nhân đâu thiếu gì, nam tử sẽ chẳng bao giờ quay lại với những hồng nhan đã c.h.ế. t trong trái tim họ.

Ta nhàn nhạt phân phó:

"Cử vài người tinh nhuệ, âm thầm theo dõi từng hành động của Thẩm Như."

Thẩm Như nhất định căm hận ta vô cùng, chắc chắn sẽ tìm cách g.i.ế. c ta. Nàng sớm muộn gì cũng sẽ hành động. Chỉ dựa vào mình nàng thì không đủ, thế lực phía sau nàng sẽ nhanh chóng lộ diện.

Ngày hôm sau, Thẩm Như đến trước mặt ta khiêu khích. Nàng thay một bộ váy hồng nhạt, trên cổ tay đeo một chiếc vòng ngọc bích thủy tinh trong suốt, miệng nhếch lên cười đầy khinh miệt.

"Ta và Quốc công gia có quan hệ thân thiết, làm sao loại nữ nhân trong hậu viện như ngươi có thể so bì được? Chưa nói đến việc ta khiến ngươi mất đi đứa con, nếu ta thực sự g.i.ế. c ngươi, Quốc công gia cũng sẽ chẳng làm gì ta."

Ta không bị chọc giận, chỉ mỉm cười hỏi:

"Cái gì? Tay phải của Thẩm Di nương đã tàn, ngươi còn định phế bỏ tay trái nữa sao?"

Khi nhắc đến nỗi đau của Thẩm Như, sắc mặt nàng đột nhiên lạnh đi, ánh mắt sắc như dao, căm phẫn nhìn ta:

"Vậy thì cứ chờ mà xem, ta nhất định sẽ là người chiến thắng! Một ngày nào đó, ta sẽ trả thù! Ngươi khiến ta mất đi tay phải, ta sẽ đập nát tứ chi của ngươi!"

"Quốc công gia hiện tại không tin lời ta, nhưng không sao… chỉ cần có thể g.i.ế. c ngươi là được!"

Thẩm Như nói xong câu này, liền hất mặt bỏ đi. Ta càng thêm chắc chắn về phán đoán trước đó. Thẩm Như chắc chắn có bí mật, mà bí mật này còn liên quan đến cả Phó Hoài.

Chạng vạng, Phó Hoài về đến phủ.

Khi nghe được từ hạ nhân về việc Thẩm Như đã đến gặp ta, hắn liền gấp gáp bước nhanh vào phòng ta. Thúy Nương liếc mắt ra hiệu cho ta, ta hiểu ngay sắp có người vào. Liền khẽ quay mặt ra ngoài cửa, đúng lúc để vài giọt nước mắt rơi xuống.

Ngay khi Phó Hoài bước vào, ta liền vội vàng lau nước mắt rồi lập tức nở một nụ cười rạng rỡ đón tiếp hắn. Ta biết mình xinh đẹp, và càng rõ nụ cười này như hoa nở ban mai, nhẹ nhàng nhưng lại đầy quyến rũ.

Phó Hoài hơi ngây người một chút.

"Phu nhân, hôm nay Thẩm Như có đến gặp nàng không? Nàng ta có gây khó dễ cho phu nhân không?"

Chắc chắn Thẩm Như đã tố cáo ta trước mặt Phó Hoài, nói xấu ta đủ điều. Ta không muốn công khai đấu đá với nàng.

Ta tiến đến gần Phó Hoài, khoác tay lên cánh tay hắn, cười dịu dàng như một tiểu cô nương.

"Phu quân yên tâm đi, Thẩm Di nương không làm khó ta. Hậu viện vẫn rất yên ổn, phu quân chỉ cần chuyên tâm làm việc của mình, đừng để tâm vào chuyện trong hậu viện."

Lúc này, Phó Hoài cảm thấy nghẹn ngào.

Hắn nhìn tiểu mỹ nhân yêu kiều trước mặt, cảm thấy nàng hiểu chuyện, duyên dáng lễ độ, hắn lại nghĩ đến khuôn mặt hung hăng kia của Thẩm Như, liền cảm thấy chán ghét vô cùng.

23.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!