Chương 13: (Vô Đề)

Từ sau chuyện rơi xuống hồ lần trước, Phó Hoài vẫn chưa một lần ghé qua chỗ Thẩm Như, liên tục hai tháng đều nghỉ tại phòng ta. Trong mắt hắn, phu thê ta nay đang thời nồng thắm. Mà tay phải của Thẩm Như đã hoàn toàn tàn phế, không còn cách nào cứu chữa.

Một hôm, Nhị hoàng tử đến phủ. Vừa thấy ta, ánh mắt hắn lộ rõ sự khinh thường, chẳng có lấy chút lễ độ. Trong mắt hắn, Phó Hoài lẽ ra nên cưới tiểu thư thế gia thuộc phe của Đức phi. Đáng tiếc, Hoàng thượng cao tay hơn, ban hôn Phó Hoài với nữ nhi Sở gia. Mà Phó Hoài lại thực lòng động tâm với ta.

Hắn nói:

"Phu nhân, ta cùng Nhị điện hạ có chuyện muốn bàn, lát nữa sẽ đến bên nàng."

Ta mỉm cười:

"Phu quân cứ lo việc chính sự, không cần bận tâm đến ta."

Bước ra khỏi chính sảnh, ta vô tình nghe được lời nói cười cợt của Nhị hoàng tử vang lên nơi hành lang:

"Biểu huynh, không phải huynh trúng mỹ nhân kế đấy chứ? Dù gì nhà họ Sở cũng là người thuộc phe Đông Cung."

Phó Hoài lập tức vì ta mà biện giải:

"Điện hạ yên tâm. Nội nhân của chưa từng hỏi đến việc triều chính, cũng chẳng khi nào nhắc tới Thái tử. Nàng ấy đối với a là chân tâm thật ý."

Hừm, chân tâm thật ý ư?

Kiếp trước, tỷ tỷ ta từng thật lòng động tâm với hắn. Tiếc là hắn luôn nghi ngờ a tỷ ta là mật thám do phụ thân phái tới, hành vi lời nói đều không tin tưởng. Nam nhân chỉ luôn tin vào thứ tình cảm được diễn ra đúng lúc, đúng vai, đúng kịch.

Ta nghĩ… đã đến lúc ta nên đi gặp Thái tử một chuyến rồi.

20.

Sáng hôm sau, Thái tử nhận được tin báo từ Thúy Nương, liền âm thầm hẹn ta gặp mặt. Trước đó, ta đã sai Thúy Nương lặng lẽ truyền vài lần thư tín tới Thái tử. Mỗi một lần, thông tin đều giúp Thái tử hóa giải hiểm nguy, qua đó khiến Thái tử càng thêm tin tưởng vào nàng.

Thế nhưng Thái tử không ngờ rằng, người đứng sau Thúy Nương lại chính là ta. Trong phòng thoang thoảng hương trà, không gian tĩnh lặng, tao nhã như một bức tranh.

Ta và Thái tử ngồi đối diện, ánh mắt giao nhau.

Hắn đang quan sát, đoán định, đầy tò mò xen lẫn nghi hoặc. Thái tử vẫn không dám tin rằng ta chính là chủ nhân của Thúy Nương, người âm thầm giúp đỡ hắn trong suốt thời gian qua.

Ta khẽ nở một nụ cười, tự tay dâng một phần hồi đáp cho hắn, khẽ nói:

"Lần này, khi nạn lụt ở Giang Nam xảy ra, triều đình sẽ cử Thái tử đi cứu trợ. Nếu không có gì ngoài ý muốn, ắt hẳn sẽ có kẻ cướp bạc cứu nạn dọc đường. Khi ấy, hoàng thượng ắt sẽ xử Thái tử tội làm việc bất cẩn."

Thái tử mỉm cười, đôi mắt hờ hững nhìn ta một hồi lâu. Phụ thân ta từng làm việc tại phủ Thái tử, ta và Thái tử cũng từng gặp mặt vài lần. Nhưng không ngờ hắn lại không nghi ngờ lời ta nói.

Hắn thản nhiên hỏi:

"Sở Nhị, ngươi có thể nói rõ cho cô biết, rốt cuộc ngươi muốn gì?"

Hắn gọi ta là Sở Nhị chứ không phải là Phu nhân Phó gia. Lúc này, ta mới mỉm cười, hàm chứa chút sắc sảo trong nụ cười ấy. Ta khẽ vươn tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vẽ lên mặt bàn, khẽ viết một chữ: Quyền.

Thái tử trầm mặc một lúc, trong ánh mắt lộ rõ sự ngạc nhiên. Ta khẽ chống cằm, dáng vẻ yểu điệu như không xương nhưng lại ẩn chứa sức mạnh nguy hiểm đến kinh người.

Ta khẽ cười, hỏi:

"Thái tử, tương lai Điện hạ lên ngôi Hoàng đế, liệu có thể để nữ tử có quyền kế thừa tước vị? Ví dụ như… phu quân c.h.ế. t thê tử kế thừa."

Chắc chắn một điều rằng, ta sẽ không để Phó Hoài có con. Khi Phó Hoài c.h.ế. t đi, Quốc công phủ sẽ trở thành của ta.

Thái tử đột nhiên ngẩn ra, sau đó khẽ cười một tiếng, tiếng cười mang theo chút chế nhạo:

"Ha ha ha… Sở Nhị, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!