Chương 11: (Vô Đề)

Ha…

Hay cho một con ch. ó còn nhớ đến tình cũ!

Đến mức này rồi mà Phó Hoài vẫn còn muốn giữ lại Thẩm Như. Thẩm Như thực sự chỉ là một nữ nhân con nhà lính nơi biên cương sao?

Không lâu sau, ta đã đợi được cơ hội để chọc giận Thẩm Như.

Thuý Nương thông báo về vị trí của Thẩm Như,

"Phu nhân, như ngài đã đoán, Thẩm di nương đang đứng ở con đường mà Quốc công gia phải đi qua để vào hậu viện, nhưng nàng không biết hôm nay Quốc công gia có hẹn với Nhị hoàng tử, sẽ không về ngay."

Ta liếc nhìn hương lư, tính toán thời gian, sau đó cố ý chọn một cây trâm hoa mai cài lên đầu. Đó cũng là vật chứng định tình của Phó Hoài và Thẩm Như, cũng là một cây trâm giống hệt như vậy.

16.

Thấy bóng Thẩm Như, ta liền sai tiểu nha hoàn bên mình tạm lui, chỉ để lại Thúy Nương hầu cận. Thẩm Như cũng thấy ta. Sắc mặt nàng ta u ám, chắc hẳn những ngày qua tâm tình chẳng mấy vui vẻ.

Mắt nàng vừa liếc đến búi tóc ta, trong nháy mắt lập tức tức giận khè ra lửa:

Sở thị... ngươi!

Ta vốn chẳng sợ lớn chuyện, bèn cố ý đưa tay chỉnh lại trâm cài, khẽ mỉm cười:

"Trâm này là phu quân tặng cho ta. Hôm nay ta cố tình cài, cũng là để Thẩm muội muội được tường tận. Thẩm muội muội thấy ta cài có hợp không?"

Lời vừa dứt, ta đem hết phần tà khí trên người phô bày ra khiến người vừa nhìn đã muốn tránh xa. Thẩm Như đưa tay nắm lấy roi bên hông. Anh mắt ta lạnh lùng, sát khí bừng lên.

Đời trước, cũng chính cây roi này,  từng đánh a tỷ ta đến thân thể rách nát, m.á. u đổ loang đầy đất.

Tay phải của nàng ta… không thể giữ lại được nữa.

Ta bước lại gần. Bên cạnh là đầm sen nước trong, ta vẫn cố tình khơi chuyện, giọng lạnh như băng:

"Thẩm muội muội, có phải ngươi tức giận lắm phải không? Chỉ ngươi biết rõ sự thật về ta, còn phu quân chàng lại nghĩ ta hiền lương thục đức, ghét cái ác như kẻ thù. Lang quân mà ngươi luôn canh cánh trong lòng, nay đêm đêm đều ôm ta ngủ đấy."

Ta quả thực rất thích… đ.â. m vào tim người khác.

Thẩm Như rút roi, giận dữ quát:

"Sở thị! Ngươi là tiện nhân!"

Ta giả vờ kinh hãi thét lên, trong mắt người ngoài là vì né roi mà mất thăng bằng, nên mới ngã xuống đầm sen. Thúy Nương lập tức nhảy xuống nước cứu ta. Ta vốn không biết bơi nên mạng sống lúc ấy phó mặc cho nàng.

Thẩm Như cầm roi, vẫn đứng bên bờ liên tục quất loạn xuống mặt nước. Đủ thấy nàng hận ta đến nhường nào. Nàng thật tàn độc. Tiếc thay… lại gặp ta, cũng chẳng phải người dễ bắt nạt.

Một roi đánh trúng cổ ta rát bỏng như thiêu, nhưng ta vẫn nở nụ cười nhìn về phía nàng ta. Thẩm Như khựng lại, như chợt nhận ra điều gì. Nàng quay đầu, liền thấy Phó Hoài đang sải bước như bay mà đến.

Thẩm Như c.h.ế. t lặng, roi rơi khỏi tay, lắp bắp:

Tướng… Tướng quân…

Phó Hoài chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta, ánh mắt tràn đầy oán hận, lập tức nhảy xuống đầm sen kéo ta lên. Thúy Nương cũng nhanh trí, diễn rất đạt, vừa khóc vừa nói:

"Quốc công gia, xin người cứu phu nhân! Phu nhân còn đang mang thai cốt nhục của người! Chỉ vì nhớ mong tướng quân mới ra tiền viện ngóng đợi… Phu nhân thì có tội tình gì chứ?"

Phó Hoài bế ta lên bờ.

Thẩm Như định mở lời liền bị Phó Hoài một cước đá văng. Nàng ta ngã lăn trên đất, gương mặt chứa đầy tủi nhục cùng không cam tâm, lệ rơi như mưa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!