14.
Thẩm Như nhất quyết muốn làm lớn chuyện. Nàng ta một mực cho rằng, chỉ cần vạch trần bộ mặt thật của ta, Phó Hoài sẽ ngay lập tức xa lánh ta.
Nàng thậm chí đã gây chuyện đến cả phủ bên cạnh.
Phó Hoài vốn rất coi trọng thể diện, Thẩm Như làm ầm ĩ việc trong nhà chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, càng làm tăng sự bất mãn của hắn đối với nàng.
Thẩm Như nói một mạch:
"Ác phụ này ba tuổi đã đả thương người, thuở nhỏ đã đốt phá gánh hát, mười tuổi đã đắc tội với Ngự sử… Mấy năm trước ả ta còn từng g.i.ế. c người."
"Chẳng lẽ tướng quân không nhận ra sao? Đừng để bị vẻ ngoài của nàng ta lừa dối. Nàng ta chính là một ác phụ không có đường cứu vãn!"
Phó Hoài lạnh nhạt, không để lộ cảm xúc:
"Ngươi nói, phu nhân mấy năm trước đã g.i.ế. c một tên cướp sao? Những chuyện ngươi nói, ta đều đã biết rõ. Theo ta được hay, những người mà phu nhân đã làm hại, đều không phải kẻ lương thiện gì."
Kể từ năm mười hai tuổi, ta đã không còn đơn thuần mà bắt đầu chơi trò tâm cơ. Ta trở thành kẻ đứng sau, mọi việc ta làm không ai hay biết. Vì thế Thẩm Như chỉ có thể tra được những chuyện của ta trước năm mười hai tuổi.
Nàng ta tự tin, cho rằng mọi chuyện đã chắc chắn nắm trong lòng bàn tay.
"Chắc chắn tướng quân bị nàng ta mê hoặc rồi, để ta dạy dỗ nàng ta!"
Thẩm Như rút cây roi bên hông, làm động tác như muốn trừng phạt ta. Nhưng nàng ta thật ngu xuẩn. Chỉ là một nữ nhân vô danh, không có thân phận, không có thế lực, sao dám ngay trước mặt bao nhiêu người mà làm loạn như vậy?
Phó Hoài lập tức vung tay tát mạnh vào mặt Thẩm Như, khiến nàng ta lệch cả mặt qua một bên. Ta liền lùi ra sau, đứng khuất sau lưng Phó Hoài, thầm mỉm cười với Thẩm Như. Nhìn xem, cuối cùng ai mới lộ rõ bộ mặt thật? Chẳng phải chính là nàng ta sao?
Phó Hoài ở biên ải cần một nữ nhân mạnh mẽ bên cạnh. Nhưng nơi đây là Kinh Thành, nơi mà kẻ ăn thịt người không nhả xương, nơi mọi chuyện đều là mưu đồ tính toán, vũ lực không thể nào kéo dài lâu. Thẩm Như chậm rãi chỉnh lại khuôn mặt mình.
Phó Hoài là tướng quân, cú tát vừa rồi đã để lại năm vết ngón tay trên mặt nàng. Thẩm Như ngay lập tức rơi lệ. Phó Hoài không khỏi cảm thấy có chút áy náy.
Còn ta, đúng lúc thốt ra lời nói hợp lý nhất, ta nói:
"Thẩm muội, có chuyện gì thì về phủ từ từ nói, cách hành xử của muội sẽ khiến phu quân khó xử. Nếu phu quân thiên vị muội, triều thần sẽ cho rằng chàng sủng thiếp mà bỏ mặc chính thê. Điều này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thanh danh của phu quân."
Nghe ta nói xong, vẻ áy náy trong mắt Phó Hoài liền biến mất, thay vào đó là sự khó chịu. Lúc này, Phó Hoài chỉ cảm thấy Thẩm Như đang gây chuyện vô lý, còn ta mới là người thực sự nghĩ cho hắn. Không một nam nhân nào thích một nữ nhân mang rắc rối đến cho mình.
Nam nhân đều là những kẻ tìm lợi tránh hại.
Kẻ ngốc mới ngây thơ nghĩ rằng, tình xưa có thể vượt qua mọi khó khăn.
Thẩm Như cười gượng, như thể tức giận đến cực điểm, bước chân loạng choạng, giận dữ chỉ vào ta: Ngươi, ngươi...
Ngay sau đó, Thẩm Như quay lại nhìn Phó Hoài,
"Tướng quân, ta thật sự hối hận khi theo ngài vào Kinh!"
Nàng ta quay người chạy vào phủ Quốc công.
Biểu cảm của Phó Hoài hiện lên vẻ phức tạp. vDù sao, Thẩm Như cũng từng cùng hắn trải qua sinh tử, trong lòng hắn nàng ta vẫn có một vị trí nhất định.
Ta khoác tay Phó Hoài, dịu dàng nói:
"Phu quân, trước tiên hãy băng bó vết thương, sau đó an ủi Thẩm muội, được không?"
Lúc này, ta vẫn chỉ lo cho vết thương của Phó Hoài. Chắc chắn sẽ khiến hắn cảm động vô cùng.
15.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!