Chu thị nheo mắt, nói:
"Ngươi đúng là một nữ nhân gan lớn. Ngươi muốn kéo Đường Cẩm Sắc xuống ngựa sao? Nếu Đường gia sụp đổ, Đường Cẩm Sắc sẽ không còn chỗ dựa."
Người thông minh sẽ không vòng vo, ta đáp thẳng:
"Chẳng lẽ phu nhân không muốn sao? Đường Cẩm Sắc mắt cao hơn đầu, không rõ ràng với trượng phu của phu nhân, thực sự không xem phu nhân ra gì."
Chu thị sững người, ánh mắt nàng trong sáng, cảm xúc ổn định, khi nhắc đến tình địch cũng chẳng có chút kích động nào.
Đúng là dáng vẻ của tiểu thư thế gia danh môn.
Một lúc sau, Chu thị mỉm cười:
"Cũng không sợ ngươi chê cười, trượng phu của ta ấy mà, trong mộng cũng gọi tên Đường Cẩm Sắc. Nhưng nếu Đường gia thật sự tham ô, với thân phận là ái nữ của đại thần trong triều, ta nhất định sẽ bẩm báo cho phụ thân."
Xem như nàng đã đồng ý rồi.
Ta vui mừng không nói nên lời.
Khi trở về vương phủ, Tiêu Dực cũng vừa từ ngoài trở về, vừa nhìn thấy ta liền nghi ngờ hỏi:
"Anh Nương, nàng đã ra ngoài à?"
Ta dịu dàng mỉm cười, lấy bánh phù dung hoa sơn trà đã chuẩn bị sẵn từ trước ra:
"Gần đây trời nóng bức, sáng nay thế tử ăn không nhiều điểm tâm, ta đặc biệt ra ngoài xếp hàng mua món bánh sơn trà phù dung này, giúp khai vị."
Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Dực lập tức dịu đi, hắn vươn cánh tay dài, kéo ta vào lòng.
Hắn tưởng rằng, sau nhiều lần thân mật như vậy, hai ta đã vô cùng gần gũi, nên động tác cũng rất tự nhiên.
Nhưng hắn đâu biết, mỗi lần hắn đến gần, ta chỉ thấy buồn nôn đến mức muốn nôn hết ruột gan.
Tiêu Dực si mê thân thể ta, ta chỉ xem như bị chó hoang nhào tới.
May mà có hương liệu hỗ trợ, nên ta không cần phải đích thân ứng phó. O Mai d.a. o muoi
Những ngày sau đó, Tiêu Dực càng thêm say mê ta.
Ta liền khuyên hắn:
"Thế tử, tối nay ngài nên đi thăm thế tử phi một chút đi. Hai người giận nhau cả tháng rồi, cứ thế này mãi cũng không ổn."
Tiêu Dực tưởng ta chỉ biết nghĩ cho hắn.
Hắn nhíu mày: "Đáng tiếc, có người vẫn không chịu mềm mỏng."
Ta dịu giọng an ủi:
"Thế tử phi là thiên kim của phủ Thượng thư, từ nhỏ đã quen được nuông chiều, không tránh khỏi có chút kiêu ngạo. Chi bằng… thế tử đi nhún nhường trước một chút?"
Tiêu Dực bị ta thuyết phục.
Dù gì Đường Cẩm Sắc cũng là người trong lòng hắn, làm sao hắn có thể dễ dàng bỏ qua như vậy?
Tiêu Dực nắm lấy cằm ta:
"Anh Nương, nàng không hề ghen sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!