7
Trên đường đến Vạn Xuân Lâu, Tiêu Dực vẫn luôn nhắm mắt giả vờ nghỉ ngơi.
Ta biết hắn không hề ngủ. Ta cố ý dùng ánh mắt thâm tình, nhìn chằm chằm vào hắn một cách chăm chú.
Trông chẳng khác nào một thiếu nữ si mê, đang ngẩn ngơ nhìn người trong lòng.
Ngay khoảnh khắc Tiêu Dực đột nhiên mở mắt, ta liền giả vờ chột dạ, vội vàng quay mặt đi.
Tình cảm "thầm mến" ấy của ta, vừa tha thiết chân thành, lại đầy rụt rè e ngại.
Lẽ ra lúc này, Tiêu Dực phải đang nổi giận, dù gì thì thê tử hắn cũng đang ở tửu lâu cùng mấy nam nhân khác uống rượu vui chơi.
Thế nhưng lúc này, hắn lại khẽ cười.
Hắn cũng không vạch trần ta, chỉ là vẻ mặt không cách nào che giấu tâm trạng.
Tới Vạn Xuân Lâu, Tiêu Dực một cách rất tự nhiên nắm lấy tay ta.
Hai ta vừa bước lên lầu hai, liền nghe được tiếng của Thế tử phi Đường Cẩm Sắc.
"Huỳnh đệ tốt, cạn một ly!"
"Mấy người các ngươi đừng có lề mề, sao thế? Thành thân rồi, uống rượu cũng trở nên cẩn thận rồi à? Đừng nói là mấy thê tử nhà các ngươi không cho phép đấy nhé?"
"Nhớ năm xưa ta cải nam trang vào doanh trại, mấy người ai nấy đều phóng khoáng!"
"Thành thân đúng là phiền phức, chẳng còn tí tự do nào cả!"
Đường Cẩm Sắc đầy một bụng oán khí.
Tuy chẳng nhắc tới Tiêu Dực, nhưng từng câu từng chữ đều thể hiện sự bất mãn với hôn sự này. O Mai d.a. o muoi
Có công tử lên tiếng khuyên:
"Cẩm Sắc, nàng cũng nên biết đủ rồi. Thế tử đối với nàng thật lòng thật dạ. Hai người thành đôi, tụi ta là huynh đệ, cũng vui thay cho nàng."
Đường Cẩm Sắc đã ngà ngà say, nói năng chẳng kiêng nể gì, hét lên:
"Hừ! Nam nhân các ngươi không ai là thứ tốt đẹp! Có được rồi thì chẳng biết trân trọng! Nếu không phải hắn ngày trước cứ một mực cầu thân ta, ta đời nào chịu thành thân sớm thế!"
"Thành thân thì có gì hay? Theo ta, làm phụ thê chẳng bằng làm huynh đệ!"
"Thê tử của mấy người cũng chẳng phải đèn cạn dầu gì! Suốt ngày chỉ biết giả vờ đạo mạo. Giả cái gì mà trà xanh?! Ta còn là trà Phổ Nhĩ kia kìa! Các nàng ta có thể lừa được các ngươi, chứ không lừa được ta đâu!"
Vừa nói, nàng ta vừa khoác vai bá cổ mấy nam nhân ở bàn bên.
Ta và Tiêu Dực đứng ngoài cửa nhã gian, vừa hay từ khe cửa nhìn thấy cảnh ấy.
Ta siết c.h.ặ. t t.a. y Tiêu Dực, gương mặt lo lắng, cố ý hỏi:
"Thế tử, Thế tử phi… sao lại có vẻ khác người như vậy? Nàng ấy sao lại nói những lời ấy? Người ngàn vạn lần đừng để trong lòng."
Gì mà "trà xanh", "Phổ Nhĩ" chứ?
Thôi kệ, ta không cần hiểu hết.
Chỉ cần biết, Tiêu Dực nổi giận rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!