Lúc sai người xông vào hẻm, lôi ta đi như bắt tội phạm, ta đã không còn chút thanh danh nào nữa rồi!
Kiếp trước, khi ta vùng vẫy đòi rời phủ, Tiêu Dực quát lớn:
"Dù ngươi có rời đi lúc này, cũng không ai tin ngươi trong sạch! Biết điều thì ngoan ngoãn nghe lời bổn thế tử!"
Mà kiếp này, ta đóng vai si tình, hết mực thuận theo, hắn lại thay đổi hẳn thái độ.
4
Ta nén cơn buồn nôn, mỉm cười duyên dáng, nói:
"Chỉ cần Thế tử được yên ổn, danh tiếng của ta có là gì cũng không đáng kể."
Tiêu Dực cười, lộ ra vẻ hài lòng.
Năm nhâm phần lớn đều như vậy, cực kỳ tự phụ lại vô sỉ.
Tiêu Dực quả thực đã tin rằng ta sẵn lòng vì hắn mà hy sinh tất cả, kể cả tiết hạnh mà nữ tử luôn coi trọng nhất.
Hắn quả nhiên bắt đầu buông lỏng sự đề phòng đối với ta, lời nói cũng nhiều hơn.
Tâm sự là khởi đầu của sự thay lòng.
Ta lặng lẽ chờ Tiêu Dực từng bước một rơi vào cái hố sâu do chính tay ta đào.
Lúc hoàng hôn, ta đến nhà bếp, đích thân làm mấy món sở trường.
Theo lý mà nói, hôm nay là lần đầu ta bước chân vào phủ, Tiêu Dực chắc chắn sẽ kiểm tra độc, nhưng hắn lại không làm vậy.
Vài món đơn giản thôi: sườn xào chua ngọt, cá vược hấp, ba món xào thập cẩm, và một bát canh bồ câu. Tiêu Dực ăn liền hai bát cơm.
Hắn ăn no uống đủ, tâm trạng vui vẻ, nào ngờ cận vệ lại mang đến một tin khiến bầu không khí tụt dốc không phanh: "Thế tử, thế tử phi nói… nếu ngài nạp thiếp, đêm nay nàng sẽ đến tửu lâu vui hoa."
Nghe vậy, Tiêu Dực đập bàn đứng dậy, tức giận đầy mặt:
"Nàng dám à?! Thật là vô lý! Nàng đúng là dựa vào việc ta có tình cảm thật lòng với nàng mà muốn làm càn!"
Cận vệ không dám thở mạnh một tiếng.
Ta vội vàng trấn an Tiêu Dực: "Thế tử phi cho người đến truyền lời, chứng tỏ nàng đã bắt đầu quan tâm rồi, nếu không sao có thể uy h.i.ế. p Thế tử như thế?"
Tiêu Dực chợt hiểu ra, nhưng vẫn tức giận không thôi: "Hừ! Nàng ấy lúc nào cũng ngang ngược như vậy!"
Tiêu Dực ra lệnh cho cận vệ tiếp tục theo dõi Đường Cẩm Sắc.
Trời rất nhanh đã tối hẳn. O Mai d.a. o muoi
Ta thẹn thùng cúi đầu, nhưng ánh mắt lại không hề tránh né mà nhìn thẳng vào Tiêu Dực: "Thế tử, đêm nay thế tử phi chắc chắn sẽ quay về, ngài và ta phải diễn cho thật giống."
Tiêu Dực không từ chối, sắc mặt dịu lại: "Nếu thế tử phi biết điều như nàng, ta cũng không phải khổ tâm như thế này."
Ta e lệ mỉm cười: "Thế tử phi đúng là không biết hưởng phúc. Nhưng ta tin, nàng sẽ sớm hiểu được nỗi khổ tâm của Thế tử. Một nam nhân vĩ đại như Thế tử, cả kinh thành này cũng chẳng mấy ai có thể sánh bằng."
Tiêu Dực không kìm được mà ưỡn n.g.ự. c lên, khóe môi cũng mang theo vài phần đắc ý.
Hắn đã tự công nhận sự xuất sắc của bản thân.
Trong lòng ta không khỏi âm thầm khinh bỉ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!