1
Ngoài tiệm dừng lại một chiếc xe ngựa của phủ An Vương.
Ta đứng ngẩn ngơ tại chỗ, tứ chi và toàn thân vẫn còn lưu lại cảm giác đau đớn từ kiếp trước.
Cuối cùng, ta cũng nhận ra… ta đã trọng sinh.
Ngay cả ông trời cũng không thể chịu nổi nữa, nên mới cho ta một cơ hội làm lại từ đầu sao?
Nghĩ đến những uất hận chất chồng của kiếp trước, lòng ta không khỏi sục sôi căm phẫn.
Chỉ vì Thế tử phủ An Vương từng có một lần tình cờ gặp ta, thấy ta có năm phần giống Thế tử phi, nên đã ghi nhớ trong lòng.
Thế tử và Thế tử phi vốn là thanh mai trúc mã, tình sâu nghĩa nặng.
Sau khi thành thân, lại càng như keo như sơn, phu thê hòa hợp.
Hai người họ môn đăng hộ đối, vốn dĩ là trời sinh một cặp.
Thế nhưng, Thế tử phi ham chơi, còn Thế tử lại là kẻ cứng rắn, bá đạo. Vì muốn kích thích Thế tử phi, Thế tử liền nghĩ đến ta.
Hắn coi ta như quân cờ, như thế thân, lợi dụng ta để khiến Thế tử phi ghen.
Ta trở thành công cụ đùa giỡn, trêu ghẹo trong cuộc chơi tình cảm của phụ thê họ.
Đến khi họ rốt cuộc làm lành, không những không chịu thả ta đi, mà còn đẩy ta vào vực sâu không đáy.
Thế tử phi ngông cuồng vô lễ, xé y phục của ta, trói ta lại đưa vào thanh lâu, bán rẻ chỉ với một văn tiền.
Mà ta, vốn không phải là nô tỳ, nàng ta dựa vào đâu để đem ta bán đi?!
Thế tử phi sai người đánh nát mặt ta, đích thân áp giải ta đến thanh lâu, phẫn nộ mắng:
"Loại người hèn hạ như ngươi, cũng xứng chạm vào người của ta sao? Ngươi đáng ra phải mục rữa ở cái nơi dơ bẩn này!"
Nàng ta nghe tiếng ta thét gào thảm thiết, tận mắt nhìn đám nam nhân thô lỗ áp tới, đứng ngoài cửa lấy khăn che miệng cười trộm: O Mai d.a. o muoi
"Chỉ có như vậy, ngươi mới nhớ kỹ thân phận của mình, cũng nên hiểu rõ, ngươi chỉ là một kẻ thấp kém mà thôi. Dựa vào cái gì mà ngươi dám có gương mặt giống ta?!"
Thế tử phi phẩy tay áo, mang vẻ mặt ghê tởm rời đi.
Trước khi đi còn không quên dặn mụ tú bà thanh lâu:
"Đừng để nó chạy thoát. Dù có chết, nó cũng phải c.h.ế. t rục xương ở cái chốn nhơ bẩn này!"
Đến cả mụ tú bà thanh lâu cũng cảm thấy bất nhẫn, đợi Thế tử phi đi rồi liền đuổi đám nam nhân đầu tiên đi.
Bà nhìn thân thể ta bê bết, thở dài nói:
"Nghe nói ngươi là cô nhi. Thế tử phi quyền thế ngút trời, ngươi không phải đối thủ của nàng ta, cũng chẳng có ai đứng ra bênh vực cho ngươi. Lần này, ngươi thật sự đắc tội nàng ta rồi."
"Cái thế đạo này là vậy đấy, trách thì trách ngươi sinh ra không may mắn. Nghèo hèn hay cao sang, là điều khó đổi nhất trên đời. Cô nương à, đành chấp nhận số mệnh thôi. Mong kiếp sau đầu thai vào nhà khá hơn."
"Đến nước này rồi, ta chỉ có thể để ngươi ra đi nhanh một chút."
Như lời bà ta nói, ta nhanh chóng bị hành hạ đến chết.
Nhưng mà…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!