Chương 68: Vua #14

Edit: Bàn

Vì sao cậu lại nỡ để hắn chết?

Thanh Trường Dạ há miệng, nhìn khuôn mặt khóc lóc của người phụ nữ, hắn không nói được câu nào. Hình ảnh lướt nhanh trong đầu khiến Thanh Trường Dạ không khỏi nhíu mày, ý thức của hắn từ từ mơ hồ.

Hắn nhìn thấy đường phố người đến người đi, liên lạc viên chỉ đạo hành động của hắn ở đầu dây bên kia, xe tải chở đầy tiền giấy vụt qua trước mặt; quầy đồ nướng lúc 2 giờ sáng chất đầy chai bia rỗng. Trì Vọng đang cười với hắn.

Khác với lần đầu tiên gặp, lúc này tóc y cắt rất ngắn, không biết là vì nhuộm hay gì, tóc của Trì Vọng là màu trắng rất nhạt, kết hợp với đôi mắt màu ngọc lục bảo trông cực kỳ đẹp.

Hình như Trì Vọng đang nói gì đó với hắn, Thanh Trường Dạ không nghe được tiếng, nhìn khẩu hình là đang nói --

Cứu tôi..... Vì sao?

"Cậu muốn đi xem đồ đạc của hắn không?" Lydia thấy hắn không phản ứng, kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.

"Cái gì?" Thanh Trường Dạ lấy lại tinh thần.

"Đồ của bệ hạ. Hắn có một số... thứ liên quan đến cậu... đang giữ ở hoàng cung." Lydia bổ sung: "Lễ tang đã được tổ chức 3 ngày trước, nếu có thể thì hi vọng cậu có thể đến thăm mộ hắn."

Hắn còn chưa kịp nói thì đã có người vội vàng đi tới.

"A Dạ?

"Tiếng Miller cắt ngang hắn và Lydia. Vì thân phận giả mà A cung cấp, Huyễn thú vẫn còn mặc đồng phục của Hội đồng Hồng y. Trong mắt Lydia loé lên sự cảnh giác, Thanh Trường Dạ khoát tay:"Tôi đi đến hoàng cung một chuyến, tối nay về tìm các cậu."

"Nhưng..." Miller nhìn Lydia, rõ ràng rất cảnh giác với người phụ nữ lạ xuất hiện bên cạnh hắn. Thanh Trường Dạ cười, Huyễn thú đành phải gãi đầu, lùi về sau một bước: "Vậy thì chờ anh về ăn cơm tối."

Hoàng cung đế đô là biểu tượng vĩnh hằng cho sự cao quý và nghiêm tang, cho dù toà kiến trúc hoa lệ này vừa mất đi chủ nhân, nhưng sức hấp dẫn của nó không vì vậy mà phai nhạt. Đúng như thị nữ trưởng nói, Edwin để lại rất nhiều đồ liên quan đến hắn, thậm chí còn đặc biệt dành riêng ra một phòng.

Hắn không hề biết mình và Edwin có nhiều ảnh chụp chung như vậy. Toàn bộ những tấm ảnh kia được dán trên tường, có tấm Edwin lại gần hôn hắn khi hắn vừa tỉnh giấc ngủ trưa, cũng có tấm bọn họ dựa vào nhau chơi game, hắn còn nhìn thấy chiếc bánh gato mà vua tự làm vào ngày sinh nhật giả của mình vào 150 năm trước.

Thị nữ trưởng tìm ra một chiếc máy quay phim ở góc phòng, cô ra hiệu cho Thanh Trường Dạ đặt tay lên phần nhận diện vân tay để khởi động nó.

Khi thấy hắn bật đoạn video đầu tiên, Lydia đóng cửa lại rồi đi ra ngoài.

"Cái camera này làm sao vậy...

"Giọng nam hơi trầm này không thể quen thuộc với Thanh Trường Dạ hơn được nữa. Hình ảnh chao đảo, hình như vua đang thử điều khiển camera. Hắn nhìn thấy vở bài tập môn Tâm lý học của mình, hắn cũng không ngờ mình vẫn nhớ được hình dáng quyển vở này:"Nửa phút nữa Tiểu Dã sẽ vào.

Em ấy chắc chắn sẽ hỏi mình vì sao đánh trượt bài kiểm tra lần này, chắc là vì giáo sư muốn ưu tiên dạy kèm cho em ấy?

"Quả nhiên chưa đến nửa phút sau, nam sinh cao gầy liền xông vào văn phòng. Thanh Trường Dạ sững sờ, lúc đó trong hoàn cảnh ấy, hắn không nhận ra, nhưng bây giờ nhìn lại với tư cách người ngoài cuộc, ánh mắt bản thân khi nhìn Edwin dường như lúc nào cũng rất sáng. Chẳng trách khi đó vua lại cam tâm tình nguyện để hắn lừa gạt, Edwin đã sớm nhận ra tình cảm của hắn dành cho y."Vì sao em lại là B?"

"Chẳng lẽ em còn muốn C?" Edwin vuốt cằm, ánh mắt y lướt qua phần ngực phẳng lì của nam sinh:

"Không cho em A - đã là tốt lắm rồi."

"A - còn tốt hơn B..." Thanh Trường Dạ như bỗng nhận ra gì đó: "Thầy lại nói chuyện đồi truỵ à?"

Edwin không nhịn được cười khẽ. Chuông vào học vang lên đúng lúc này, Thanh Trường Dạ đành phải ra ngoài. Trước khi đi, hắn trừng mắt nhìn vua, sau khi hắn rời đi, người sau đi về phía camera.

"Chết cười," Edwin vừa cười vừa tắt camera: "Sau này để em ấy tự xem mình ngốc thế nào.

"Thanh Trường Dạ không biết nói gì, những video này hình như là Ediwn thỉnh thoảng nổi hứng quay lại, có lẽ sau khi quay xong, chính y cũng quên mất. Tổng cộng chỉ có 5 video, những cái khác cũng chỉ là cảnh sinh hoạt hàng ngày lặp đi lặp lại. Hắn xem liên tiếp 4 video, đến cái cuối cùng, Thanh Trường Dạ giơ tay gõ gõ trên màn hình."Ưm...! Ư a... Anh nhẹ thôi!"

Trên da thịt trắng ngần phủ đầy vết ửng đỏ, tóc đen ẩm ướt tản ra ở trên cổ. Thanh Trường Dạ liếc một cái là nhận ra người ở dưới là ai, hắn nghe được giọng mình: "Đau quá...! Đi ra đi súc vật... A a a a a!"

"...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!